Chương 35: Ban thưởng

Ở cái nơi đất khách quê mùa này chỉ có Địch Mã có thể cùng y thổ lộ tình cảm người, về sau Địch Mã có thể sẽ đi theo y một chặng đường rất dài, cho nên y quyết định đối không có giấu giếm thiếu niên.

Địch Mã gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Ni Lạp: “Người kia là ai?”

“Hắn là Hi Á Vương, cũng chính là hi á quốc vương.” Ni Lạp ánh mắt nhìn chăm chú vào bàn cờ, trong lúc giương mắt nhìn về phía kinh ngạc Địch Mã, “Hắn tới sai ta gϊếŧ chết Casey.”

“Ngươi làm không được.” Địch Mã từ kinh ngạc phục hồi lại tinh thần , “Lần sau, ngươi có thể cho hắn không chạm vào ngươi không?” Trên mặt hắn biểu tình có vẻ có chút phức tạp, tựa hồ có loại gọi là thương tổn cảm xúc ở lan tràn.

Ni Lạp bình tĩnh tâm có điều dao động, y buông xuống mi mắt bình tĩnh hỏi lại: “Ngươi hy vọng như vậy sao? Ta không thể xác định kết quả, bởi vì quyền chủ động không ở trên tay ta.” Tuy rằng y phi thường không thích như vậy, nhưng là mỗi lần đều không có cơ hội phản kháng, y không phải chưa từng thử qua, kết quả là bị hung hăng nhục nhã, khi đó mới biết được nếu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sẽ đỡ chịu rất nhiều tội.

Mỗi người đều biết Ni Lạp lĩnh chủ cương ngạnh cùng lạnh nhạt, cũng chính là bởi vì thái độ lãnh ngạo này làm y ăn không ít đau khổ, y hiện tại không phải khuất phục, chỉ là chờ đợi cơ hội, chờ đợi một cái có thể hoàn toàn xoay người cơ hội.

Địch Mã không trầm mặc mà nhìn cúi đầu nhìn kỹ bàn cờ Ni Lạp, hắn xám trắng trong mắt nhìn không ra cảm xúc, chỉ có một phần nhàn nhạt lo âu: “Hi Á Vương giao cho ngươi như vậy nguy hiểm sự tình thuyết minh hắn……”

“Này cái gì cũng thuyết minh không được.” Ni Lạp đúng lúc đá bay quân cờ, cười nhạt hướng tới Địch Mã giơ giơ lên cằm: “Đến phiên ngươi.”

Địch Mã liếc mắt nhìn bàn cờ, nhanh chóng làm ra lựa chọn, Ni Lạp vỗ tay tán thưởng hắn cờ nghệ, thân thủ rót cho Địch Mã một ly trà sữa làm khen thưởng. Địch Mã tiếp nhận đồ uống uống lên, cũng không nếm thử hương vị ra sao, nhưng Ni Lạp cũng không để ý thiếu niên không câu nệ tiểu tiết hành vi.

Địch Mã tựa hồ biết Ni Lạp không nghĩ lại tiếp tục cái này đề tài, nếu Ni Lạp đã đáp ứng hắn hảo hảo bảo hộ thân thể của mình, như vậy hắn cũng nên yên tâm. Ni Lạp hai mắt nhìn chăm chú thiếu niên, tựa hồ nhìn thấu đối phương thoải mái ý tưởng, hai người nhìn nhau cười, ăn ý nói không nên lời, gió nhẹ thổi qua đình viện, giơ lên vài sợi tóc.

Ni lạp mỗi ngày đều cùng Địch Mã nhàn hạ. Thời gian trôi qua, y đã có thể đi đứng hoàn toàn, chỉ là có để lại chút di chứng, khi đi có thể nhìn thấy rõ sự khập khiễng. Lo lắng ban ngày xuất hiện trong hoàng cung Áo Ba Lạp dễ làm người khác chú ý, lại nói mọi người đều biết Lĩnh chủ y là của hồi môn, trong hoàng cung Áo Ba Lạp tất cả đều biết chuyện này, lo rằng sẽ gặp khó khăn khi đi vào ban ngày, dần dần Ni Lạp liền cùng Địch Mã tản bộ trong cung vào buổi tối.

Gần đây Ni lạp thích im lặng. Thứ hai, ban đêm không có nhiều người như ban ngày, giảm bớt nhiều ánh mắt dò xét cũng đồng nghĩa với việc giảm bớt cảm giác áp bách. Thích đi dạo vào ban đêm đều là người có thói quen cô độc.

“Ngươi tính từ nay về sau cứ đi theo ta như vậy sao? Ngoài tiền tài ra, ta không còn thứ gì có thể cho ngươi, ngươi nguyện ý sao?” Ni Lạp khoác một trường bào trắng tuyền, đứng trên đài ngắm trăng, nhìn chằm chằm Địch Mã đang ngồi nhìn ánh trăng bên cạnh mình.

Địch Mã không chút do dự gật đầu: “Nếu như có thể rời khỏi nơi này, ta hy vọng có thể dẫn ngươi đến xem… cuộc sống nơi ta lớn lên.” Trong đêm đen, hai mắt màu xám của hắn chợt hiện lên ánh sáng lấp lánh, khiến người ta bất giác bị hắn thu hút, ánh mắt xinh đẹp kia dường như có lực hấp dẫn mạnh mẽ như có Ma pháp.

Ni lạp không nói gì, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, khẽ nở một nụ cười. Địch Mã một thân trường bào màu trắng bạc trong bóng đêm đặc biệt rực rỡ, hắn bước đến phía sau nam nhân, giơ áo choàng bao cả người Ni Lạp vào trong lòng. Sắc mặt Ni Lạp vẫn như cũ, tựa hồ đã quen được thiếu niên chăm sóc như vậy. Hai người thân cao xấp xỉ nhau, nhìn qua hết sức hài hòa.

“Ta thấy hiện tại ngươi ngày càng quen thuộc với ta.” Địch Mã gác đầu lên vai Ni Lạp, chậm rãi nói nhỏ bên tai nam nhân: “Nếu trước kia ta ôm ngươi như vậy, ngươi chắc chắn sẽ đánh gãy răng của ta.” Tiếng cười nhẹ nhàng của hắn vang lên trong đêm tối, hô hấp ấm áp phun lên gò má Ni Lạp.

“Ngươi có lẽ đang mong bây giờ ta đá ngươi xuống dưới đài đi.” Ni Lạp liếc mắt nhìn hắn, trong mắt chứa ý cười. Thiếu niên không khéo dừng lên tiếng, hắn luôn có thể duy trì tâm tình tốt đẹp của Ni lạp, là một thủ hạ vô cùng tốt. Cũng có thể nói là cấp dưới y mua được, nhưng Ni Lạp càng thích xem hắn như một bằng hữu hơn.

Tóm lại, có thiếu niên bên cạnh, tâm tình của y sẽ trở nên tốt đẹp. Có lẽ là thói quen, cũng có lẽ là thứ khác, trong tình cảnh tối đen này, thiếu niên có thể mang đến chút ánh sáng. Cho dù không có cách cứu vãn, chỉ thưởng thức thôi cũng đủ để thỏa mãn.

Những ngày tốt đẹp luôn trôi qua mau, thừa dịp mấy ngày này Casey kết hôn, y thoải mái vượt qua một đoạn thời gian không có ngày tối tăm. Y cho rằng người kia sẽ hoàn toàn vứt y trong đình viện không ai nhớ tới này, nếu như vậy thật thì cũng coi như là may mắn. Nhưng thật không ngờ, người kia sau khi kết hôn không bao lâu liền triệu kiến y đến một yến hội long trọng.

Hơn nữa…

“Lĩnh chủ Ni Lạp , ngươi là của hồi môn đến Áo Ba Lạp, ta làm vua, hẳn là nên lo lắng một chút cho tương lai của ngươi.” Người được xưng là quốc vương Áo Ba Lạp kia cũng chính là Casey. Hắn một thân quần áo hoa lệ, dịu dàng ôm lấy công chúa điện hạ ngồi bên, cả hai đều thong dong quý phái.

Không, giờ đây không nên gọi là công chúa điện hạ, công chúa sau khi kết hôn với Casey thì được phong thành thập hoàng phi. Ni lạp cũng biết phép tắc ở Áo Ba Lạp cho phép hoàng phi Áo Ba Lạp ngồi ở trong lòng quốc vương.

Ni lạp vốn còn lo lắng công chúa khi đến đây sẽ bị ức hϊếp, bây giờ xem ra thái độ của Casey với công chúa rất tốt, quan tâm của y là dư thừa.

“Đa tạ bệ hạ quan tâm. Chuyện của Ni Lạp không dám phiền ngươi.” Ni Lạp cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng cự tuyệt.