Chương 34: Lãnh đạm

Ni Lạp Lĩnh chủ, nhiệm vụ ta giao cho ngươi phải được hoàn thành, nếu không vĩnh viễn ngươi cũng không thể quay về Hi á, quay về bên cạnh ta, ha ha…” Thanh âm ma quỷ ẩn chứa sự nguy hiểm vang lên trong giấc mộng của Ni lạp. Hơi lạnh từng chút thấm vào tận đáy lòng, làm nam nhân không tự chủ được mà run rẩy. Trong cơn mê man, nam nhân nhíu chặt mày, không muốn tỉnh lại, nghĩ đến thế giới bên ngoài có hắn lại càng thêm sợ hãi.Thời điểm Ni Lạp tỉnh lại, y thực vừa lòng vì không có thấy người mà y không muốn nhìn thấy, y may mắn Lạc đã rời đi, nếu không y cũng không biết như thế nào đối mặt cái kia lặp đi lặp lại nhiều lần đối chính mình làm ra hoang đường sự tình.

Ni lạp thong thả mặc xong quần áo, có chút giật mình nhớ lại chuyện trước đây, lúc Lạc vẫn còn là hoàng tử. Vị hoàng tử từng được nhiều người ủng hộ nhất nhận hết sự yêu mến của các đại thần, nay thần xui quỷ khiến lại ký sinh trong thân thể phụ hoàng hắn. Ni lạp không rõ cách làm kích động của mình năm đó là đúng hay sai, y chỉ hy vọng ít đi một người hay gây rối, dù sao sự tồn tại của Lạc đối với y mà nói là vết nhơ trí mạng trong cuộc đời. Giờ đây năng lực của Lạc đã dần dần thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn, cho nên tất cả những điều này y đều đổ lỗi cho bản thân tài nghệ chẳng bằng ai, không có năng lực bảo vệ chính mình. Nếu nói đến kháng cự, y có thể dùng cái chết để kháng cự, nhưng y không thể. Nếu chết như vậy, không phải là càng hợp ý Lạc hơn sao, hơn nữa, y còn có chuyện quan trọng hơn vẫn chưa hoàn thành.

Sứ mệnh của y…

Bí mật kia…

Bí mật liên quan đến hoàng thất…

Mấy ngày sau, Ni lạp đã có thể đi lại. Địch Mã luôn đỡ y đi khắp nơi, hai người nói chuyện phiếm, chơi cờ, uống trà chiều, những ngày nhàn nhã như vậy Ni lạp chưa bao giờ trải qua. Cảm giác thoải mái này làm cho y dứt bỏ được những suy nghĩ không tốt, cảm thụ sự vui vẻ khi ở cùng một chỗ với Địch Mã. Nhưng y phát hiện ra, gần đây Địch Mã có chút rầu rĩ, hơn nữa sắc mặt và nhiệt độ cơ thể của thiếu niên cũng trở nên khác thường.

Có nhiều lần Ni lạp hỏi Địch Mã có sinh bệnh hay không, chủ động đề nghị xem bệnh chữa trị cho hắn. Phải biết rằng, dù sao y cũng là dược sư giỏi nhất Hi Á, cũng từng có một cơ nghiệp huy hoàng tại đất nước kia.

Nhưng Địch Mã lại kiên quyết từ chối, còn nghiêm túc nói với y rằng thân thể hắn không có vấn đề, cũng không có bệnh tật gì. Ảnh hưởng đến Ni Lạp nhất là vào một buổi chiều mưa rả rích, Địch Mã vốn luôn chơi cờ với y không biết vì lý do gì mà trốn trong phòng không chịu xuất hiện. Ni lạp vội vàng đẩy cửa phòng khi phát hiện thiếu niên sắc mặt tái nhợt trốn trên giường, dùng chăn bọc kín người.

Y tự tay sờ trán Địch Mã, sự lạnh lẽo thấu xương đâm vào lòng bản tay đến phát đau. Địch Mã nắm chăn, thúc giục Ni lạp rời đi: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, hiện tại ta rất lạnh, nhưng ta tuyệt đối không có bệnh, ta chờ một lúc rồi sẽ ra ngay.” Giọng của thiếu niên đang run rẩy, đôi môi mím chặt.

Ni lạp không quan tâm Địch Mã đang thúc giục, kéo tay hắn chẩn đoán, Ni Lạp dùng phương pháp bắt mạch của phương Đông, như vậy có thể biết được chính xác bệnh tình của hắn, nhưng kỳ lạ thay, Ni Lạp không chẩn đoán được bệnh của hắn, thậm chí có thể nói rằng, kỳ thật Địch Mã hoàn toàn khỏe mạnh.

“Ta nói ta không sao, ngươi ra ngoài đi.” Địch Mã m như đang cố nén điều gì, đẩy Ni lạp ra. Ni lạp liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó không nói một lời đi ra khỏi phòng.

Ni lạp quay đầy nhìn chăm chăm cửa phòng đang đóng, vừa rồi y thiếu chút nữa đã cho rằng Địch Mã muốn nổi giận, đó là ảo giác sao? Vừa rồi y nhìn thấy rõ ràng, đôi mắt từ trước giờ vẫn luôn ôn hòa, mơ hồ có chút ánh sáng lạnh lẽo như dã thú. Thiếu niên dịu dàng kia sao có thể để lộ vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ là y nhìn nhầm thật sao ? Hay là… Ni lạp ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mưa, lâm vào trầm tư.

Vài ngày sau, Địch Mã dần khôi phục sức sống, nhưng thái độ đối với Ni Lạp dường như có chút xa cách so với trước. Ni lạp cũng nhận ra thay đổi của thiếu niên, nhưng chưa từng hỏi đến.

“Ngươi có phải đã nhìn thấy rồi không ? Tối hôm đó có một thiếu niên cưỡi rồng đến tìm ta.” Đánh cờ xong, Ni lạp bình tĩnh mở miệng. Y không hy vọng thiếu niên hiểu lầm điều gì trong lúc này, nhưng quan trọng hơn, y cho rằng mình cần phải giải thích một chút. Y thích thiếu niên có thể vui vẻ giống như trước kia, vậy mới đúng là hắn, cho dù là ích kỷ, tâm trạng của y cũng sẽ trở nên vui vẻ.