Chương 2: Tức giận

Bang!

Phòng ngủ cửa phòng bị một lực mạnh đá văng ra, cùng với một tiếng vang lớn, một thân hắc y thon dài của Casey xuất hiện trước cửa.

Ni Lạp ngẩng đầu, y rõ ràng thấy trong đôi mắt màu vàng của Casey tràn ngập sự tức giận, Ni Lạp cũng không có trốn tránh, trấn định tự nhiên mà dựa vào mép giường, lẳng lặng mà đón nhận lửa giận của nam nhân.

“Như thế nào? Thấy ta sợ hãi?” Casey đột nhiên thu hồi lửa giận, ngược lại cười nhạo, ánh mắt đảo quanh gò má lạnh lùng của đối phương, khinh thường mà nói: “Dược ngươi hạ ta đã thối lui một nửa, tuy rằng lực lượng của ta chỉ khôi phục 10%, nếu hiện tại ta muốn cho ngươi chết, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ta.” Hắn duỗi tay lười nhác mà sửa lại quần áo, không chút để ý mà tới gần Ni Lạp.

Ni Lạp mặt không đổi sắc mà nhìn Casey, y rõ ràng ý thức được chính mình tình cảnh, y biết điều nên tới cuối cùng đều phải tới, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.

“Casey……”

“Không được kêu tên của ta, ngươi không xứng!” Casey phẫn nộ đánh gãy Ni Lạp lên tiếng, hắn kim sắc trong hai mắt tràn ngập hận ý.

Y cau mày nhìn Casey, chậm rãi nói: “Ta biết ngươi hận ta, nhưng là ngươi không thể……”

Chát! Nila còn chưa nói xong, bất ngờ một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên. Casey hung hăng vứt ra một cái tát, không có chút nào lưu tình. Ni Lạp bị đánh đến quay đầu đi, khóe miệng tràn ra nhàn nhạt tơ máu.

“Ngươi! Không có tư cách giáo huấn ta, từ sinh nhật ta 6 tuổi trong yến tiệc đêm hôm đó, ngươi liền mất đi tư cách.” Casey chán ghét nhìn chằm chằm Ni Lạp kia biểu tình đạm mạc dung nhan, trên mặt y vẫn in năm dấu tay màu đỏ chứng minh hắn đã vô tình như thế nào.

“Chỉ bằng tội danh này của ngươi, vũ nhục hi á tối cao Ni Lạp dược tề sư, ngươi chính là tử tội.” Ni Lạp tính cách lãnh ngạo, tựa hồ trước nay cũng không gặp được người có thể làm y khuất phục. Ở trong mắt Casey, y vẫn là một bộ dáng lạnh lùng cao ngạo không đem người khác để vào trong mắt, nhưng Casey cũng không thể phủ nhận rằng y thật sự có tư cách đó.

Chỉ là, mỗi khi Casey thấy y một bộ hờ hững bộ dáng, trong chốc lát, không chút nào để ý ngữ khí…… Hắn liền tưởng đánh người.

“Ngươi gϊếŧ không được ta, càng thêm đừng nghĩ trị ta tội, Ni Lạp lĩnh chủ không nghĩ tới như thế nhiều năm không gặp ngươi, suy nghĩ của ngươi cùng cảm thấy lực trở nên như vậy nông cạn.” Casey lạnh lẽo ánh mắt bắn về phía y, vừa nói vừa bước tiến lên bắt lấy y cổ áo, ngữ khí bất thiện chất vấn nói: “Ngươi rốt cuộc đem Lạc nhốt ở cái gì địa phương? Nếu ngươi hiện tại nói ra, ta sẽ suy xét tha chết cho ngươi .”

“Buông tay ngươi ra.” Ni Lạp ánh mắt trở nên lạnh lẽo, khóe môi treo lên tơ máu có vẻ yêu diễm, chưa từng có người nào dám nói với y như vậy, huống chi Tạp Tây vẫn là cháu trai trên danh nghĩa của mình.

Đối mặt Ni Lạp mắt lạnh, Casey híp lại đôi mắt kim sắc, khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý, hắn chẳng những không buông tay, ngược lại còn vòng tay lên eo Ni Lạp, tiến thêm được một tắc lại tiến thêm một thước, khiến cho hai người gắt gao mà dán ở bên nhau.

Ni Lạp không có phản kháng cũng không có giãy giụa, y lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Casey, tuy bề ngoài bình tĩnh nhưng bên trong lại xuất hiện vài tia hoảng loạn không nên có.

“Ta đều thiếu chút nữa quên, Ni Lạp lĩnh chủ dường như ghét nhất sự…… Chính là người khác chạm vào ngươi!” Casey trả thù nắm lấy eo của y, động tác ái muội tiến đến bên tai y, nhiệt khí phun ở y cần cổ, y thân thể nháy mắt cứng đờ. Casey cảm giác được điều đó, bên tai y truyền đến tiếng cười ác ý.

“Ngươi tránh ra.” Cảm giác được không đúng, y ý đồ đẩy ra Casey, ycực độ chán ghét người khác đυ.ng vào thân thể y, “ Casey, ngươi đừng quên là ai đem ngươi nuôi dưỡng, ta cũng coi như ngươi nửa cái phụ thân.” Y thực mau khôi phục bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn chăm chú vào Casey, nếu đổi là người khác vừa ôm chính mình, y sẽ cho người gϊếŧ chết tên khốn kiếp kia.

“Hắc ma pháp ma thần chi diễm ngươi đã từng gặp qua chưa? Ta tin tưởng người làm Hi á xuất sắc nhất dược tề sư, hẳn là biết ma thần chi diễm lợi hại.” Casey phảng phất căn bản không có nghe y lời nói, không chút để ý mà tiến đến trước mắt y, lạnh băng kim sắc hai mắt chứa đầy lửa giận.

“Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào, ta mang ngươi trở về cũng không phải để ngươi gϊếŧ ta. Cho dù hiện tại ma pháp hắc ám của ngươi rất mạnh nhưng ngươi cũng gϊếŧ không được ta.” Y trong lòng hơi chấn động, mặt không biểu tình nhìn sắc mặt của Casey biến đổi.

“Ni Lạp, ta đi Áo Ba Lạp hai năm, lần này trở về chính là muốn mang Lạc đi, tuy rằng không biết ngươi lần này bắt ta về với mục đích gì. Nhưng là ta tưởng, ngươi cũng nên rõ ràng nhận thức đến, ngươi là quản không được ta.” Casey thon dài hữu lực cánh tay buông ra Ni Lạp vòng eo, hắn ngay sau đó liền dấy lên một ngọn lửa màu đen.

“Ngươi……” Ni Lạp bình tĩnh sắc mặt có điều biến hóa, hắn kinh ngạc mà nhìn Casey trong tay ám sắc ngọn lửa, Casey ma pháp hắc ám xem ra đã đạt tới rất cao hoàn cảnh, chính mình có lẽ đã vô pháp ngăn cản được hắn công kích.

Casey tắt trong tay ngọn lửa, thẳng tắp va vào Ni Lạp bả vai, đi đến bàn của Ni Lạp ngồi xuống, trong khoảng thời gian ngắn không khí trong phòng hạ thấp xuống.

Khí tức tử vong giống nhau yên tĩnh hướng bốn phía lan tràn……

Ni Lạp ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ, vô pháp tưởng tượng đứa bé năm đó ngoan ngoãn nhu thuận luôn nghe lời ý, giờ này khắc này cũng dám lấy khẩu khí ấy nói với y, cùng y đối lập.