Chương 7: Thiếu niên thiên tài

Địch Nhân Kiệt không thể nghĩ tới một hài tử như Tần Tiêu lại tới từ thế kỷ hai mươi mốt, hắn là người lớn hơn hai mươi tuổi, trí lực, ngộ tính, kiến thức đừng nói là con nít hiện giờ, cho dù là người lớn bình thường cũng theo không kịp. Tần Tiêu là điển hình của kẻ mặt trẻ con tâm tư lang sói, giả heo ăn thịt hổ không nhả xương ah!

Giờ ngọ mùa hè, Tần Tiêu ăn xong cơm trưa liền cầm theo dao bổ cúi tiến vào rừng trúc, hắn chém ngã một cây trúc và Chu thị đi đến rừng trúc nhìn thấy Tần Tiêu loay hoay một lúc, ngạc nhiên nói:

- Ngươi đứa nhỏ này, hôm nay lại giày vò cái gì đó? Vài ngày trước đó ngươi nói muốn loay hoay làm cái gì " xi-măng ", đưa tới thật nhiều đá bùn rồi dùng búa đập nhỏ, sau đó trộn vào nhau rồi đem đi trải ra khắp sân nhỏ nhưng chẳng cái gì ra cái gì cả.

Tần Tiêu không có chút xấu hổ cười ngây ngô, nói:

- Không có việc gì, nương. Sinh nhật lão sư gần tới rồi, con muốn làm nỏ trúc vào trong núi săn bắn vài món dân dã đưa cho lão nhân gia làm hạ lễ.

- Ân, sắp tới sinh nhật của Địch đại nhân rồi sao? Chuyện này là đại sự a, nhưng mà con mò mẫn như vậy cũng không được việc gì đâu, đến lúc đó hai tay trống trơn cũng không hay. Như vậy đi, vi nương gần đây tích lũy được chút tiền dư dả con đi thị trấn mua một ít thịt heo làm lễ vật cũng được. nguồn TruyenFull.net

- Không cần đâu nương. Con dám chắc được, yên tâm đi.

Trong tay Tần Tiêu làm không ngừng, tràn đầy tự tin nói ra.

Chu thị vẻ mặt vui vẻ nhìn qua Tần Tiêu:

- Đứa nhỏ này cố chấp như vậy...

Quay đầu lại nhìn vào trong nhà, lại nhìn qua một ít đồ vật tinh quái mà Tần Tiêu loay hoay làm ra, ví dụ như: dùng phiến gỗ kí©h thí©ɧ nước chảy vào, thông qua một tấm da trâu mà dẫn vào nhà, lấy vài tấm gỗ tạo thành trục tạo ra gió, so với quạt hương lớn thì gió còn lớn hơn; giếng nước trong nhà cũng bị hắn làm một cái van gọi là "Pít-tông" phía trên là một cây gậy trúc nói là nơi dùng sức ép dẫn nước vào, nhưng mà Tần Tiêu dùng sức bú sữa mẹ cũng không thu được vài giọt nước nào, đành phải biến nó thành bài trí, vẫn dùng thùng nước vào mỗi ngày; nhà vệ sinh phía sau thì đào một cái hố to, phía trên đắp vài tấm gỗ và bùn đất dùng một đường hầm thông với nhà vệ sinh, ngược lại tuyệt đối không còn tạo ra mùi thối, hơn nữa Tần Tiêu còn nói muốn làm ra cái gì " khí mê-tan " sớm ngày thực hiện " hiện đại hoá " hình như cũng thất bại. Lộ trình dẫn vào cái hầm kia xuất ra mùi thối không chịu nổi, căn bản là không thể đốt cháy, có lần còn suýt gây ra hỏa hoạn, về sau cũng làm được vài chuyện qua loa.

Vì những chuyện này trong lòng Tần Tiêu cũng có không ít lần phiền muộn. Vốn cho là hắn dựa vào tri thức khoa học thế kỷ hai mươi mốt có thể ở Đại Đường hảo hảo làm ra một phát minh, không nghĩ tới bị ngăn trở khắp nơi, làm đường ống thì không thể bít kín khí, dùng gỗ chế pít-tông thì khe hở quá lớn căn bản không cách nào lợi dụng áp lực trạng thái chân không hút nước lên; khí mê-tan hố rác? Tính tính toán toán trước khi không có làm ra xi-măng thì không nên làm mới tốt, nói không chừng lúc nào đó rò ra một chút khí thì hỗn hợp khí đạt tới tỉ lệ nổ thì không nghĩ qua có thể nổ được cái gì. Đến lúc đó đồ cứt đái bay đầy trời làm cho người dân bỏ chạy tán loạn, đây cũng không phải là đùa giỡn. Về phần xi-măng, đây chính là thứ làm Tề Nhạc căm tức nhất. Chính mình mơ hồ nhớ rõ dùng đá vôi, đất sét, thạch cao đem chúng đập nát trộn vào nhau, chính mình trái trộn lẫn phải trộn cũng không cách nào làm ra xi măng được. Về sau mới nhớ tới trong những nguyên lộ này có khác nhau, phải bỏ vào trong hầm lo để nung khô và biến thành nguyên liệu, hơn nữa thời gian nung khô phải nắm chắc hỏa hầu; sau đó còn cho thêm một chút vi lượng hóa học vào...

Cuối cùng Tần Tiêu tổng kết ra một câu: thoát ly sản xuất xã hội văn minh trước mắt là không thể nào thành công! Những gia hỏa viết tiểu thuyết xuyên qua động một chút lại phát minh ra máy bay đại pháo, nhưng mà điều kiện xã hội không có thì làm sao sản xuất được, tất cả là một đám gia hỏa nổ không tốn tiền mà, quả thực là ba xạo!

Sau mấy giờ giày vò rừng trúc thì Tần Tiêu cuối cùng vẫn làm ra nỏ tự chế. Những thanh tên nỏ này cực kỳ khó làm! Tuy "Liên nỏ" từ lúc Tam quốc đã được Gia Cát Lượng phát minh, nhưng mà Tần Tiêu vẫn mân mê nó, ban cho hai chữ "Phát minh" nên hắn không muốn buông tay. Dùng đao bổ củi gọt mấy mũi tên từ cây trúc này đặt lên nỏ, kéo căng dây cung và ba mũi tên cùng một chỗ bắn ra ngoài, chính xác vô cùng tốt! Tần Tiêu quả thực vui mừng, cười to không thể ngậm miệng lại được!

Thời điểm chuẩn bị mang sản phẩm ra nghiệm chứng thì, Địch Nhân Kiệt mang theo Đào Kiền Mã Vinh đến. Tần Tiêu bước nhanh nghênh tiếp, quỳ gối xuống trước mặt Địch Nhân Kiệt:

- Đệ tử bái kiến ân sư... Ân sư cùng hai vị đại ca sao tới đây hôm nay?

Loại lễ tiết quỳ xuống này tâm huyết rất nặng, thân là bộ đội đặc chủng Tần Tiêu cực kỳ phản cảm. Thời điểm quỳ trước mặt Địch Nhân Kiệt cùng Chu thị thì hắn có cảm giác bình tâm, cho rằng không có gì không ổn.

Địch Nhân Kiệt vui tươi hớn hở vỗ vỗ vai của Tần Tiêu, nói:

- Tư trứng đánh a phổ (standup), là nói như vậy sao, ha ha? Đến rồi, vào nhà đi, vi sư có lời muốn nói với ngươi.

Tần Tiêu cùng Đào Kiền Mã Vinh nhịn không được mà cười rộ lên, Tần Tiêu vui mừng nói:

- Tiếng nước ngoài của ân sư học được thật tốt a!

Địch Nhân Kiệt cũng cười hớn hở:

- Tiểu tử ngươi nha, rõ ràng giễu cợt lão nhân gia ta, thật không có phúc hậu gì cả!

Tần Tiêu vui mừng mà nói:

- Ân sư, con nói là thật mà.

Cũng không phải là sao, Đào Kiền Mã Vinh là hai đồ đần, đi theo Tần Tiêu học thật lâu, đừng nói cái gì "Tư trứng đánh a phổ (standup)", ngay cả một câu pig đơn giản cũng nói không được, quả thực là so với pig còn ngu hơn pig.

Tần Tiêu có chút nghi hoặc nhìn qua bóng lưng của Địch Nhân Kiệt, trong nội tâm thầm nghĩ lão sư công vụ bề bộn, ngày bình thường cực ít tới nhà của mình, hôm nay hắn là có chuyện quan trọng.

Mọi người đi vào trong phòng, Chu thị vội vàng nghênh tiếp dâng nước trà.

Địch Nhân Kiệt hớp một hớp trà, nhìn Tần Tiêu nói ra:

- Tiêu nhi, là như thế này. Vi sư hôm nay thu được thánh chỉ, hoàng đế bệ hạ ủy nhiệm ta làm Ngụy Châu Thứ Sử. Thánh chỉ thúc giục vi sư hôm nay phải đi ngay, rời khỏi Bành Trạch.

- A?

Tần Tiêu kinh hãi, cuống quít nói:

- Triều đình như thế nào... Đột nhiên điều ân sư đi?