Chương 6: Văn võ song tu (2)

Địch Nhân Kiệt cười híp mắt:

- Hảo hài tử, ngươi ngồi xuống, ta có vài lời cần nói với ngươi.

Hắn dừng một chút rồi nói:

- A.... Là như thế này, vừa rồi ta đã thương lượng với nương của ngươi, ý định thu ngươi làm học trò của ta, không biết ngươi có nguyện ý...

- Đệ tử Tần Tiêu, bái kiến ân sư.

Tần Tiêu nhanh chóng quỳ xuống mặt đất, hắn bái ba cái và nội tâm kích động vạn phần hô lên: việc này còn cần cân nhắc? Nếu như ta không đáp ứng thì đúng là bị điên rồi!

Một cử động kia ngược lại làm cho Địch Nhân Kiệt ngoài ý muốn, hơi sững sờ một chút, Địch Nhân Kiệt cất tiếng cười to, nói:

- Nói như vậy thầy trò hai người chúng ta quả nhiên là duyên phận sâu nha! Tốt rồi, ngươi lại bắt đầu. Ân... Ngươi biết vi sư là người phương nào sao?

Tần Tiêu đứng dậy hưng phấn nhìn qua Địch Nhân Kiệt:

- Ta biết rõ. Ân sư là đệ nhất nhân, Tể tướng Địch Nhân Kiệt!

Địch Nhân Kiệt kinh ngạc há hốc mồm, lập tức cười nói:

- Tể tướng? Ta hiện tại chỉ là Huyện lệnh nho nhỏ thôi, cái gì quan hàm to tới Tể tướng chứ, cũng đừng tùy tiện khấu đầu với ta, ha ha! Như vậy đi, hôm nay chúng ta kết duyên phận thầy trò. Từ ngày mai ngươi giúp nương dọn nhà đi, dọn tới Bành Trạch huyện nha tìm ta, ta dạy cho ngươi đọc sách viết chữ, như thế nào đây?

- Tốt a!

Tần Tiêu còn kém chút nhảy lên hoan hô.

- Ân sư và hai vị đại ca vào nhà ăn cơm! Ta đi nấu đồ ăn! Thịt cá chép kho tàu, ta sở trường nhất!

Bên cạnh Chu thị kinh ngạc đến ngây người:

- Ngươi đứa nhỏ này, nói bậy bạ gì đó! Ngươi biết nấu ăn khi nào? Thật sự là! Nhưng mà thái gia cùng hai vị quan đại ca hôm nay nên lưu lại dùng bữa đi, khó có được đưa nhỏ này bắt được con cá chép lớn, coi như hiếu kính lão sư.

Tần Tiêu ngẩn ngơ, cười ngây ngô gãy đầu, trong nội tâm thầm nghĩ: các ngươi còn không biết a? Thời điểm ta đi bộ đội thì có hơn nửa năm phải đi làm bếp đấy, ta nung đỏ con cá chép dâng lên cho thượng cấp ăn, cho nên được thiên vị rất nhiều!

Địch Nhân Kiệt cùng Chu thị nhìn qua dáng điệu ngây thơ của Tần Tiêu thì buồn cười một hồi.

Đêm đó Tần Tiêu lên giường ngủ sớm, hắn ngóng trông sáng mai đi tới Bành Trạch huyện nha gặp Địch Nhân Kiệt.

Không ngờ trong lúc ngủ mơ thì cổ tùng và lão nhân ngày hôm qua lại xuất hiện.

Lần này Tần Tiêu nhớ tới chuyện lần trước, vài ngày trước đó lão nhân này đã xuất hiện trong mộng của hắn, nhìn hắn nói " lão phu năm đó từng là một viên mãnh tướng dưới trướng của vương công, hôm nay sẽ đem một thân võ nghệ truyền cho ngươi, sau này còn làm mãnh tướng của Đại Đường". Mình cũng cao hứng bái hắn làm sư phụ, còn không che đậy miệng nói cái gì muốn học được văn võ song toàn, làm cái gì vương hầu không phụ gia thân.

Lão nhân tức giận nhìn qua Tần Tiêu đang ngẩn người:

- Nghịch đồ, hôm nay ngươi muốn lão sư quản giáo ngươi thế nào?

- A?

Tần Tiêu cả kinh, nhớ tới ngày hôm qua trúng một chưởng kia thì biết rõ sư phụ này là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết, cuống quít khoát tay, nói:

- Không không không, đồ nhi biết sai... Thỉnh sư phụ thứ tội, thứ tội!

Trong nội tâm thầm nghĩ:

- Tuy ta có bổn sự của bộ đội đặc chủng, cũng không kém so với võ công hiện giờ, nhưng nghệ nhiều không áp thân nha, học nhiều một chút, nhìn nhiều một chút ngược lại cũng tốt, ta cũng muốn xem những võ công tà dị kia lợi hại như thế nào...

Lão nhân hừ lạnh một tiếng:

- Cũng được, thấy ngươi biết sai và sửa đổi. Nhưng mà ngang ngược với sư phụ chính là đại bất hiếu, vi sư thấy ngươi tuổi nhỏ lần này xử lý nhẹ. Phạt ngươi đứng trung bình tấn một canh giờ, ta lại dạy ngươi Ma Vân Chưởng Pháp.

- Một canh giờ?! Đó không phải là hai giờ sao?

Tần Tiêu thiếu chút nữa ngất đi, có thể đây là trong mộng, dù thế nào cũng chóng mặt nha, đành phải dùng vẻ mặt cầu xin ngoan ngoãn ngồi xổm người xuống, làm thế trung bình tấn. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Lão nhân bất động thanh sắc âm thầm cười cười, hắn đi tới đi lui chung quanh người của Tần Tiêu, giống như lẩm bẩm nói ra:

- Tần Tiêu ah, ngươi nên học cho tốt, dụng tâm khổ luyện. Ngày khác tên tuổi vang dang khắp thiên hạ mới không bôi nhọ tên tuổi vi sư.

Sáng sớm ngày thứ hai dưới tình huống không có tình huống huấn luyện khẩn cấp nên đột nhiên Tần Tiêu bừng tỉnh, hắn lăn lốc đứng dậy, hắn vội vàng chạy tới Bành Trạch huyện nha. Nhưng trong lòng ngạc nhiên nói:

- Quái tai! Ngày hôm ta tu luyện võ công suốt đêm trong mộng, sáng nay rời giường lại không có cảm giác mệt mỏi chút nào, ngược lại tinh thần tràn đầy gấp trăm lần, tứ chi bách hài tràn ngập lực lượng! Ngẫm lại nếu là một ngàn năm sau tham gia quân ngũ đều có thể huấn luyện giống ta bây giờ, ngủ ngon có thể học được một thân bổn sự, khi đó quốc gia không nói chinh phục địa cầu, muốn xưng bá vũ trụ cũng không khó khăn a.

Ngày tháng như thoi đưa, thời gian trôi qua rất nhanh. Trong nháy mắt ba năm qua đi. Hiện tại đã là vương triều Đại Chu vạn tuế nguyên niên ( công nguyên năm 696 ).

Tần Tiêu đã cao hơn rất nhiều, thân thể cũng tráng kiện rắn chắc không ít. Ba năm qua Tần Tiêu không ngừng luyện võ với lão nhân trong giấc mộng, ban ngày không có gì làm thì luyện võ, còn không thì đi tìm Đào Kiền Mã Vinh khoa tay múa chân vài cái. Mới đầu hắn cảm thấy khó lý giải pháp quyết buồn tẻ nhàm chán của lão đầu trong mộng, cũng may có Địch Nhân Kiệt là Đại Nho giúp hắn giải đáp một ít nan đề, cuối cùng đã dần dần nắm giữ. Hơn nữa Tần Tiêu đã tập qua Ngạnh Khí Công cùng Tán Đả và một ít kỹ năng của bộ đội đặc chủng, qua thời kỳ ban đầu là lý giải thì kế tiếp hắn lại giải thích võ học, tu vi võ công tiến triển cực nhanh, dần dần ngay cả Đào Kiền, Mã Vinh là hai đại hán có thân thủ không kém cũng không phải là đối thủ của hài đồng mười ba tuổi như hắn.

Trừ luyện võ thì chuyện làm Tần Tiêu hứng thú nhất chính là quấn quýt lấy Địch Nhân Kiệt, muốn hẳn giảng giải nghe các cách phá án, mỗi lần đều nghe được mùi ngon, trong lúc bất chợt còn có khen ngợi. Cùng lúc đó hắn được Địch Nhân Kiệt dốc lòng dạy bảo, Tần Tiêu văn thức tài học cũng càng ngày càng phong phú, những vấn đề nghi nan trước kia không còn khó hiểu nữa, ngay cả việc phân biệt chữ phồn thể và văn tự đối thoại đông cứng khó đọc hiện giờ cũng được giải quyết dễ dàng.

Trí lực của Tần Tiêu vốn cực kỳ cao, dần dần thành có được danh khí "Thần đồng".

Địch Nhân Kiệt nhìn ở trong mắt, trong lòng vui vẻ. Ba năm qua Tần Tiêu chỗ biểu hiện ra những suy nghĩ "Ông cụ non" cùng những cách làm tinh quái, sáng ý, linh khí quả nhiên được hắn thừa nhận, đứa nhỏ này đích thị là kỳ tài ngàn năm khó được, nếu như bồi dưỡng tốt thì đó chính là nhân tài của quốc gia.