Chương 3

Đôi bàn tay ngọc ngà của cô ấy nắm lấy mép quần, lùi xuống từ từ, quay trở lại với đôi chân trần, một bên chân đã được nâng lên trước, sau đó anh ta nhấc một bên chân kia lên.

Ánh sáng mùa xuân lờ mờ đó thực sự là chết người.

Nếu cô ấy hoàn toàn để lộ ra tất cả thì thật là tốt nhưng đó thật sự là một cực hình đối với đàn ông.

Một bậc thầy đã từng nói một câu nói rất kinh điển như vậy:" Vợ không bằng thϊếp, thϊếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được. " Con người thường có xu hướng như thế này, họ không trân trọng những thứ mà rất dễ dàng có được, thay vào đó, họ thấy kí©h thí©ɧ hơn với những thứ khó có được hoặc không thể có được, có lẽ đây là điều tốt nhất mà họ không thể có được, bởi vì họ không biết giá trị gần đúng, vì vậy, có thể tưởng tượng lung tung hơn, đặt tất cả những điều đẹp đẽ mà họ có thể tưởng tượng vào những thứ bạn không thể có được.

Nhìn xuống người phụ nữ xinh đẹp không còn một mảnh vải nào, trái tim của Sở Kinh Vân như bị lay động, bây giờ tóc của Thẩm Tuyết Nhu đã xõa đến eo của cô, vài sợi tóc tinh nghịch nhẹ nhàng bay râ

Bồng bềnh trên đôi vai có mùi thơm ngào ngạt, những đường cong dần dần được lộ ra, trông rất vừa vặn và thanh mảnh.

Sở Kinh Vân nhìn toàn bộ cơ thể trưởng thành của Thẩm Tuyết Nhu ngâm mình trong nước, hơi nóng của nước khiến cho làn da trắng ửng hồng, thật sự là đẹp đến khó tin, đẹp như một nàng tiên giáng trần!

Sở Kinh Vân thật sự không chịu nổi nữa, hắn lập tức từ trên mái nhà nhảy lên, sau vài bước nhảy liền biến mất trong bóng đêm.

Thẩm Tuyết Nhu đang đắm chìm trong làn nước ấm thì đột nghe thấy một âm thanh lạ trên mái nhà. Phụ nữ lúc này đều rất nhạy cảm, một tay cô kéo áo khoác choàng lên người, cô ấy mở cửa ra ngoài và nhảy lên mái nhà, tuy nhiên, Sở Kinh Vân đã rời đi, và cô ấy không thể nhìn thấy bất cứ ai ở đó. Nhưng cô phát hiện ra rằng một viên gạch ngay phía trên cái cô đang tắm đã bị ai đó di chuyển. Vừa nghĩ tới việc có người nhìn mình trong bộ dang không một mảnh vải che thân Thẩm Tuyết Nhu dường như muốn chết đi. Nhưng vấn đề là cô ấy không biết được ai làm chuyện này.

Đối với nữ nhân thì đó là một việc làm bại hoại thanh danh đặc biết là đối với phụ nữ đã có chồng. Lúc này Thẩm Tuyết Nhu cảm thấy đau buồn và rất tức giận. Cái tên da^ʍ tặc dơ bẩn đó.

Không cần suy nghĩ nhiều cô mặc quần áo một cách nhanh chóng. Chiếc váy trắng tung bay trong gió khoe toàn bộ vóc dáng xinh đẹp và mảnh mai một cách duyên dáng. Bởi vì việc bị nhìn trộm không thể bị các đệ tử khác phát hiện, vì thế Thẩm Tuyết Nhu nhảy lên mái nhà, đậy lại viên ngói, và sau đó đuổi theo hướng tên kia rời đi! Với kỹ năng của bản thân, cô tin rằng bên kia không thể dễ dàng khuất phục mình.

Trong một khu rừng nhỏ phía xa sân, một bóng người ẩn hiện trên cây, nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang đuổi theo, mỉm cười:" Nghĩ không ra nàng lại một mình đuổi theo ta. Phụ nữ khi bị xúc phạm lại trở nên mất lý trí vậy sao?"

Sở Kinh Vân huýt sáo:" chuột nhỏ, khỉ con mau trở lại đây"

Ngay khi giọng nói đó cất lên, một bóng đen nhảy từ cây này sang cây khác và cuối cùng là bay trên không trung. Bóng đen càng lúc càng gần, hóa ra đó là một con chuột nhỏ! Nhưng có một con khỉ nhỏ ở trên đó. Chuột nhỏ mang theo con khỉ đến bên cạnh Sở Kinh Vân, chiếm một bên vai của hắn, bên tai kêu lên không biết nói cái gì. Sở Kinh Vân nghe xong liền mỉm cười, chỉ là phái hai tên tiểu tử này đi hỏi thăm tình hình của đối phương. Nói đến con khỉ và chuột nhỏ này, đều là do Sở Kinh Vân phát hiện mười năm trước dưới một vách núi! Hai người họ đã đánh nhau! Nhưng điều khiến Sở Kinh Vân kinh ngạc là bọn nó thực sự có năng lực kinh người như vậy! Chuột lớn hơn mức trung bình, màu trắng và nhiều lông, hơn hết, nó không chỉ giỏi về khả năng bay! Có thể nói, bay trên bầu trời là toàn năng! Nó thậm chí có thể bơi trong nước như một con cá!

Khỉ thần nhỏ hơn khỉ bình thường, có lông màu vàng, to bằng một con mèo nhà trưởng thành. Tuy nhiên, ngay cả cơ thể nhỏ bé này cũng có sức mạnh đáng kinh ngạc! Nó thậm chí có thể nâng những tảng đá nặng hàng nghìn kg!

Lúc đó Sở Kinh Vân bị hai người bọn họ làm cho sợ hãi, muốn gϊếŧ thịt bọn họ làm thức ăn, nhưng hai tên tiểu tử này cực kỳ xảo quyệt, cuối cùng khiến Sở Kinh Vân cảm thấy xấu hổ!

Nhưng họ có vẻ rất thích Sở Kinh Vân, và họ đã chủ động leo lên vai anh ấy và làm lành với anh ấy.

" Tên tiểu tặc nào! Còn không mau hiện thân"

Tiểu Nhu một mình đi vào khu rừng, lập tức phát hiện người đàn ông đang đứng trên thân cây, nhưng ánh sáng ở đây rất mờ ảo, nhìn không thấy mặt anh ta một chút nào.

" Nàng chính là Thẩm Tuyết Nhu? "

Sở Kinh Vân trầm mặc nhìn một bóng người đứng không xa phía dưới, tà váy trắng tung bay, lông mày đẹp như tranh vẽ, đôi mắt sáng ngời , dáng vẻ đẹp như thần tiên xuất hiện ở trước mắt Sở Kinh Vân! Nhìn thấy mái tóc đen dài và bồng bềnh của cô ấy đang lặng lẽ bay ra sau đầu, giống như một cái bóng tuyệt đẹp

"Hừ ! Ngươi hẳn là cái tên da^ʍ tặc làm xằng làm bậy"

Thẩm Tuyết Nhu đã bí mật đề phòng, Ngọc Nữ Kiếm trong tay càng được nắm chặt hơn, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào

"Vậy thì sao?"

Sở Kinh Vân nó:" Mục tiêu của tôi là con gái của những quan chức tham nhũng và những kẻ trục lợi, tôi chưa bao giờ làm hại một người phụ nữ gia đình nề nếp, nói như vậy có vẻ không thích hợp!"

" Tên da^ʍ tặc đừng có giảo biện"

Thẩm Tuyết Nhu lúc này rất kinh ngạc, nghe giọng bên kia, cô có thể biết được người đàn ông này mới mười bảy, mười tám tuổi. Anh ta thực sự là kẻ trộm bắt đầu phạm tội ba năm trước?

"Vậy thì đợi đến khi bắt được anh!"

Sở kinhVân rút thanh kiếm từ thắt lưng của hắn, nói: "Ngươi không biết mục tiêu lần này của ta là ngươi sao? Không ngờ vị cô nương của Thiên Thánh môn uy nghiêm lại dũng cảm như vậy, một mình đuổi theo!" Thật là nực cười!

" Dạy dỗ ngươi một mình ta là đủ rồi"

Thẩm Tuyết Nhu kêu lên một tiếng, cầm Ngọc Nữ Kiếm, hướng về người đàn ông trên cây, một con đại bàng dang rộng đôi cánh và nhanh chóng đâm vào anh ta!

"Mẹo khắc côn trùng!"

Sở Kinh Vân vừa mới nhảy lên! Thẩm Tuyết Nhu đã thực sự chặt đứt thân cây mà không hề tốn sức.

- "Nội lực thật tốt!"

Sở Kinh Vân không chút sợ hãi, nghênh ngang cầm thanh kiếm trong tay! Cả hai gặp nhau trên không trung! "Đinh" một tiếng va chạm của kim loại, bóng dáng của bọn họ lướt qua!

" Ngươi..."

Thiếu nữ xinh đẹp từ trên trời rơi xuống đột nhiên giơ kiếm chĩa vào mũi tên da^ʍ tặc , mặt đỏ bừng vì tức giận!

Nhưng hóa ra vừa rồi hai người bay lảo đảo, Sở Kinh Vân nhân cơ hội đưa tay sờ eo cô. Như đã biết, Thẩm Tuyết Nhu là một người rất giỏi lại bị một cậu bé mười bảy, mười tám tuổi trêu đùa như thế. Đây là điều cô ấy lo sợ nhất! Không ngờ tốc độ của người bên kia nhanh như vậy!

"Dáng của bà Dương thật đáng kinh ngạc !" Sở Kinh Vân đưa lòng bàn tay lên miệng, hít một cái, cười xấu xa nói: "Mùi thơm thoang thoảng, đây là mùi của cơ thể bà, thưa bà!"

" Da^ʍ tặc nhận lấy cái chết"

"Muốn gϊếŧ ta?"

Anh ta giơ kiếm lên và chém, quét sạch hàng ngàn quân và chém ra một luồng năng lượng!

" Bùm"

Thẩm Tuyết Nhu chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông này có thể phát ra năng lượng kiếm ở độ tuổi còn trẻ như vậy, kháng cự một cách nhanh chóng nhưng dù sao cũng là vội vàng, Sở Kinh Vân muốn đả thương nàng, lực đạo mạnh mẽ đột nhiên khiến Thẩm Tuyết Nhu phun ra một ngụm máu!

" khụ khụ.."

May mắn thay là cô ấy mạnh mẽ, mặc dù bị thương nặng nhưng trước mặt anh vẫn chống đỡ lấy thân thể của mình. Sau đó cô ấy mới nhận ra mình đang sợ hãi,

người đàn ông trước mặt đối với cô thật không thể tin nổi. Tuổi còn nhỏ mà tu luyện võ công thật là kinh ngạc! Ta sợ là Dương Phong cao thủ võ lâm số một cũng không địch nổi hắn!

" Haha, đại mĩ nhân giờ không chạy nổi nữa rồi a"

Sở Kinh Vân cất kiếm đi, đi về phía thiếu nữ xinh đẹp bị hắn đánh trọng thương, "Hôm nay ta không định bắt đầu trước ! Nhưng là nàng tự mình đưa tới cửa! Hôm nay ta muốn thưởng thức nữ nhân xinh đẹp nhất trong võ lâm."