Chương 6
Edit: PT a.k.a Ring.
“Mẹ nó, khốn kiếp, cặn bã……” Đã chửi hơn mười câu, Đỗ Lan vẫn không lưu tình chút nào đuổi gϊếŧ tiện phôi nọ, quyền đấm cước đá còn thêm động tay động chân một trận. “Sao tôi phải vì ông chịu một bạt tay kia? Nghiệp chướng phong lưu là của ông, Tại sao lại là tôi xui xẻo? Tiện phôi! Cho ông chết! Cho ông chết……” Thật sự nuốt không trôi, lại tống thêm hai đạp!
“Là lỗi của tiêu nhân! Nam nhân bà, bà đại nhân đại lượng, xuống chân lưu tình a……” Ô…… Còn tiếp tục như vậy sẽ chết người!
Trong nhà trọ nhỏ, chính là đang trình diễn tiết mục bạo lực, mà Thiệu Doãn Cương một đường bị đuổi gϊếŧ trốn đông trốn tây, ngoài miệng lại cầu xin tha thứ, vẫn không tiêu được lửa giận của cô nữ bạo lực nào đó, hơn nữa còn thường bất thình lình bị đấm hai quyền, bị đá hai cước, đau đến hắn kêu ai ai, lại hoàn toàn không dám chống cự, dù sao cũng là hắn đuối lý a!
“Lưu tình? Lưu cái đầu ông! Sao ông không kêu cô ta lưu tình a?” Chỉ lên gương mặt sưng đỏ của mình, cơn tức của Đỗ Lan lên tới đỉnh điểm, một cước đá tiện phôi nào đó văng lên sô pha.
Bụng bị đá mạnh, đau đến cơ hồ không đứng dậy được, Thiệu Doãn Cương giả chết ngồi phịch trên sô pha. “Nam nhân bà, ngàn sai vạn sai đều là tôi sai, bà làm ơn nể tình hôm nay là sinh nhật tôi, tha tôi một mạng nhỏ phụng dưỡng anh cả đi!” Nếu ở trên không có cha mẹ tám mươi tuổi, ít nhất cũng có một anh cả hoạt động bất tiện có thể đem ra xin thương tình.
“Nếu hôm nay không phải sinh nhật ông, ông cho là bây giờ ông còn có thể ngồi đây than thở sao? Sớm đá ông đến a tì địa ngục ăn tối rồi!” Khinh thường cười lạnh, tự ngồi xuống sô pha riêng, Đỗ Lan hận lại đá một cái vào bắp chân hắn.
“Oa –” Kêu thảm thiết một tiếng, hắn nào dám ý kiến, chỉ có thể mặc người dắt mũi.
“Tiện bại hoại, ông xem, bây giờ thì hay rồi! Ngày mai trang đầu báo lá cải giải trí chắc chắn là vụ này.” Đỗ Lan biết trước, lo lắng nhất là mặt mình sẽ giống như trên lệnh truy nã, phô bày nhan nhãn trên các tạp chí, đến lúc đó đi trên đường cũng bị chỉ trỏ, thật đáng xấu hổ a!
Thiệu Doãn Cương nghe vậy cũng chỉ có thể giả ngu nở nụ cười, dù sao hắn cũng không thể thần thông quản đại đến mức quản được tin tức trên các tạp chí. Lại nói, hắn có dự cảm, Lâm Tư Nguyệt kia sẽ nhân tin tức này, đem phóng đại thành sự kiện ồn ào huyên náo.
Mẹ nó! Hai má thật sự cay nóng đáng sợ, từng đợt đau đớn tê dại, thực khiến người ta nuốt không trôi! Đỗ Lan che hai má sưng đỏ, trong lòng nguyền rủa một trận.
Xem bộ dạng chật vật của cô, Thiệu Doãn Cương thật sự áy náy, tự động đến tủ lạnh tìm nước đá, sau đó lấy khăn mặt bao lại, quỳ gối trước mặt giúp cô chườm lạnh.
“A…… Nhẹ chút!” Nhe răng trợn mắt kêu đau, cô tức giận trừng mắt một cái mới để hắn làm.
Nhìn sưng hai má sưng đỏ như bánh bao, thậm chí còn bị móng tay quào mấy đường, thấm ra tơ máu, không biết tại sao, trong lòng Thiệu Doãn Cương căng thẳng.
“Hình như có chút nghiêm trọng.” Lời nói thận trọng ngay cả hắn cũng không phát hiện.
“Không nghiêm trọng tôi sẽ đau đến vậy sao?” Một miệng lời thô tục thiếu chút nữa lại phun ra.
“Tôi đi mua thuốc giúp bà bôi……” Vốn định đứng dậy, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại ngồi xổm xuống trước mặt cô. “Bà có muốn ăn cái gì……”
“Chờ một chút! Vừa rồi không ăn được mấy miếng, mua chút……” Đói bụng vội vàng nhổm dậy gọi hắn.
Chỉ có thể nói hai người thật sự rất ăn ý, một bên muốn khom xuống, một bên muốn đứng lên, lập tức gương mặt hai người chạm vào nhau, góc độ chuẩn không cần chỉnh, môi mỏng đang hé mở nói chuyện của hai bên vừa vặn chạm vào đối phương.
Mắt đối mắt, mũi đối mũi, môi đối môi, hai người vì kinh ngạc mà hóa đá tại chỗ……
“Oa –”
“A –”
Trong nháy mắt sấm vang chớp giật, không biết là ai phản ứng trước, hai tiếng hét chói tai cơ hồ là đồng thời vang lên, tiếp theo có người vì kinh hoảng mà đυ.ng vào phía sau, đem bản thân cùng sô pha ngã lăn ra đất; mà có người sợ tới mức lui về sau mấy bước, thiếu chút nữa bị bàn trà ngáng bật ngửa.
“Ông, ông, ông ăn đậu hủ của tôi?” Chật vật đứng lên, Đỗ Lan kêu to chỉ trích, mặt đỏ muốn đốt lửa được, cũng không biết là vì bị ngã, hay là vì ngượng ngùng mà hồng lên?
“Tôi?” Vô tội chỉ chính mình, Thiệu Doãn Cương chung quy vẫn là cao thủ thưởng hoa, ngoại trừ lúc đầu hơi khϊếp sợ, bối rối, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, vì chính mình kêu oan. “Nam nhân bà, đó là ngoài ý muốn!”
Mắt thấy hắn trấn tĩnh như thế, Đỗ Lan lúc này mới chậm rãi hít sâu mấy cái, bình ổn lại cảm xúc, đồng thời cũng đem tình huống vừa rồi suy xét lại một lần, không thể không thừa nhận là hắn đúng.
“Tiện bại hoại, ông nói đúng! Đó là ngoài ý muốn!” Gật đầu đồng ý, giả bộ trấn định. “Chúng ta coi như không có chuyện vừa rồi! Ông đi mua đồ, tôi đi đánh răng.” Trực tiếp đi tới phòng tắm.
Đánh răng? Nam nhân bà đánh răng làm chi? Còn chưa có lên giường ngủ, hơn nữa một chút còn ăn, làm vậy không phải thừa sao?
Nghi ngờ nheo lại mắt, Thiệu Doãn Cương bay nhanh tới túm cổ cô, cực kì nguy hiểm cười hỏi: “Cảm phiền giải thích một chút, bà bây giờ đánh răng là có ý gì?” Tốt nhất là không phải như hắn nghĩ, hừ hừ!
Đỗ Lan trong đầu tràn ngập vấn đề vệ sinh, không cảm thấy được nguy hiểm đang vây quanh, giãy dụa muốn hắn buông tay, còn không biết sống chết ồn ào kêu to. “Ông quan hệ tìиɧ ɖu͙© phức tạp như vậy, ai biết có nhiễm phải bệnh gì không? Tôi đương nhiên là muốn đánh răng súc miệng rồi! Cũng may chỉ là chạm môi, chưa đυ.ng tới nước miếng của ông, bằng không tôi ngày mai phải đi kiểm tra sức khỏe toàn thân.”
Có thể nhịn được sao? Ai mà nhịn được! Nam nhân bà quả thực là miệng thối không phun được lời hay!
Thiệu Doãn Cương cảm thấy bị vũ nhục nghiêm trọng cười lại, ý muốn trả thù nổi lên, đột nhiên ôm lấy mặt cô, cúi đầu chính là một cái hôn kịch liệt, nóng bỏng.
A — a — hắn, hắn đang làm cái gì?
Đỗ Lan kinh ngạc trừng lớn mắt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, ngây ngốc mặc hắn trong miệng mình bôn tẩu khắp nơi, làm càn chiếm đoạt……
Vốn muốn trả thù cho nàng chạm đến nước miếng của mình, ai ngờ vừa hôn lên đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ, Thiệu Doãn Cương lại trầm mê thật sâu trong mềm mại, ngọt ngào của cô, cuối cùng không thể dứt ra……
Không biết qua bao lâu, để không trở thành người đầu tiên vì hôn môi mà ngạt thở, Thiệu DoãnCương thở hồng hộc buông cô ra, trong ánh mắt che giấu nhiệt tình, ngoài miệng ác ý hiện lên nụ cười châm chọc.
“Nam nhân bà, bạn bè có phúc cùng hưởng! Cho dù tôi quan hệ tìиɧ ɖu͙© phức tạp, thân nhiễm bệnh gì, tôi cũng sẽ không quên chia sẻ với bà.” Hắc hắc cười tà, hoàn toàn không đề cập tới việc hắn vừa nhận báo cáo kết quả kiểm tra hằng năm, trên báo cáo nói hắn thân thể khỏe mạnh, cường tráng như trâu bò, quan trọng nhất là, không có bệnh gì lây qua đường tìиɧ ɖu͙©.
Đang mê man trong sương mù, lời nói trêu chọc mang ý cười kia, từng chữ xâm nhập vào trong đầu đang vì chịu kinh hách quá độ mà đơ đơ của cô, dần dần, ý thức trở lại……
“A – ông tên khốn này, ngay cả bạn tốt nhiều năm ông cũng xuống tay được……” Đỗ Lan đỏ mặt, hổn hển lại triển khai đuổi gϊếŧ.
Lần này cô cực kì xác định không phải ngoài ý muốn, là hắn cố ý!
Mà Thiệu Doãn Cương chiếm tiện nghi của người ta lại cười không ngừng, bay nhanh lắc mình, tông cửa xông ra.
Trừng mắt nhìn cửa đóng, Đỗ Lan tức giận không có chỗ phát, không cam tâm tình nguyện bị hắn vô cớ sỗ sàng. Nhưng mà làm cô kinh hãi nhất là tim trong ngực, lại đập điên cuồng, gần như sắp nhảy lên tới yết hầu.
“Mẹ nó! Lần này không chừng mình phải đánh răng mười lần mới tiêu độc!” Bỏ qua cảm xúc kinh hoảng thất thố, cô cậy mạnh mắng, oán hận đi vào phòng tắm.
Ngoài cửa –
Thiệu Doãn Cương tựa vào vách tường, hô hấp dồn dập, đang cố gắng điều chỉnh tim đập gia tốc cùng du͙© vọиɠ đang rung động của mình.
Lời vừa rồi là vì che giấu xấu hổ mà nói, trên thực tế, hắn cũng vì chính mình say mê trầm luân trong nụ hôn của cô mà kinh hãi không ngừng.
Vốn tưởng rằng miệng chuyên nói lời độc ác của nam nhân bà kia không được tốt lắm, không ngờ sau khi hưởng qua một lần, mới phát hiện lại là mềm mại ngọt ngào như vậy, tư vị so với mấy cô khác còn tốt hơn!
Không ổn! Hắn bây giờ rất muốn lại một lần nữa, đem cô áp lên giường, nên làm cái gì bây giờ?
Nam nhân bà khác với những cô gái kia, hắn không muốn tùy tiện cùng cô yêu đương ngắn ngủi một hồi, sau đó chơi chán nói bye bye, cuối cùng không thể làm bạn được nữa.
Mười mấy năm nay, hắn hiểu rõ, nam nhân bà có thể thật lâu không tìm hắn, không liên lạc với hắn, nhưng hắn không thể nào không tìm cô, không cùng cô đấu võ mồm tâm sự. Nếu như mối quan hệ này bị phá hư, không thể qua lại nữa, hắn có thể xác định, từ đó về sau hắn nhớ tới cô tuyệt đối nhiều hơn cô nhớ hắn gấp mấy lần, mà hắn chắc chắn sẽ rất thống khổ!
Không thể ra tay! Tuyệt đối không thể ra tay…… Hắn xuất hiện du͙© vọиɠ, tuyệt đối là do tinh lực hai, ba ngày nay không tìm phụ nữ phát tiết, vừa rồi vì hôn nam nhân bà mà bị dẫn ra! Bình thường cái loại dáng người cứng ngắc như nam nhân bà tuyệt đối không hấp dẫn hắn được……
Cố gắng thuyết phục chính mình sẽ không sinh du͙© vọиɠ đối với bạn tốt, Thiệu Doãn Cương vô lực gục đầu xuống, bước chân chuẩn bị đi mua thuốc bôi cùng đồ ăn, nhưng mà suy nghĩ trong lòng cũng là –
Nên tránh mặt nam nhân bà vài ngày, miễn cho chính mình ngày nào đó lại không bình thường, thú tính dâng trào xuống tay với nam nhân bà, đến lúc đó hậu quả……
Cười khổ lắc đầu, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ!
Đêm đó, sau khi Thiệu Doãn Cương vội vàng mua thuốc bôi cùng đồ ăn về cho Đỗ Lan lại vội vàng rời đi, đã qua mười ngày, hắn không tới tìm cô, cũng không có điện thoại liên lạc.
Nhưng mà Đỗ Lan vẫn không thèm để ý, sớm đã quen tình trạng hắn mười ngày nửa tháng im hơi lặng tiếng, dù sao trước kia bọn họ cũng là kiểu này, nếu bận việc, một, hai tháng không liên lạc cũng là chuyện thường.
Lúc này hắn mười ngày bặt vô âm tính, cô hoàn toàn không thấy kỳ quái, đương nhiên cũng sẽ không nghĩ là vì hai người hôn môi đêm đó. Dù sao cô vẫn nghĩ hắn là trả thù ‘lí do đánh răng’ của cô mà cố ý hôn cô, ý đồ thông qua nước miếng truyền bệnh cho cô.
Đương nhiên! Cũng không thể nói cô không có cảm giác gì với cái hôn đó, suy cho cùng vẫn là con gái, có ai bị cường hôn mà cũng không để ý chứ? Nhưng nếu người cường hôn là bạn mười mấy năm, bản thân đối với thói hư tật xấu của hắn còn rành hơn hắn hiểu chính mình, liền có vẻ có thể bỏ qua, không để ý.
Lại nói trốn trong nhà trọ làm sâu gạo, cuộc sống quả thật nhàm chán, nhưng cũng may mấy ngày này trừ bỏ ăn ngủ, cũng có không ít chuyện cười đến giải trí cho cô, khiến cô cũng không tới nỗi buồn chán lắm.
Xem! Vừa mới nhắc!
“Ô…… Hắn không có lương tâm! Chơi xong liền vỗ mông chạy trốn, hoàn toàn không để ý đến tình cảm sâu đậm của tôi……”
Trong TV, tiết mục em gái khóc lóc than thở mỗi ngày lên sân khấu. Hôm nay ở đài này khóc than bị đàn ông vứt bỏ, chạy theo niềm vui mới; ngày mai ở đài kia chỉ trích đàn ông hoa tâm đáng chết vạn lần. Ra sức kêu gào tìm sự đồng cảm của xã hội, cô ta cơ hồ mỗi ngày đều trả lời phỏng vấn, nhờ vậy, tên tuổi cũng nổi lên không ít.
Nếu không phải mấy ngày nay còn có tin tức cảnh sát bắt được tội phạm gϊếŧ người nguy hiểm, thu hút hơn phân nửa giới truyền thông, chỉ sợ sau này đối với nạn nhập cư trái phép, cảnh sát muốn nhận biết người Đài Loan, sẽ trực tiếp dựa vào ‘có biết Lâm Tư Nguyệt hay không’ mà quyết định.
A di đà phật! Cảm tạ thượng đế.
Đỗ Lan không nhịn được vẽ chữ thập trước ngực, cảm kích vô cùng vì scansal um sùm này không dính cô vào. Cũng may lúc ấy không có paparazzi nào chụp được, khiến cho ‘niềm vui mới’ là cô khi xuất hiện trên báo chí, vĩnh viễn chỉ là một cái bóng màu đen, ha ha…… Lại cảm ơn trời xanh đã đối xử không tệ.
“Ô…… Từ ngày đó hắn vẫn trốn tôi, gọi điện thoại tìm hắn cũng đều bị thư kí ngăn lại……”
Tiếng khóc nghẹn ngào lại từ trong TV truyền ra, nhìn cô gái xinh đẹp nhu nhược, làm người ta muốn ôm vào lòng trên màn ảnh, Đỗ Lan không thể không giơ ngón tay cái lên bội phục.
Tuyệt! Không hổ là diễn viên! Hôm đó ở nhà ăn, sao không thấy cô ta yếu đuối như vậy? Chỉ bằng diễn xuất này, có thể giành được mấy giải ở những liên hoan phim quốc tế.
Mang tâm tình xem hài kịch, Đỗ Lan vừa nhìn vừa cười. Phát hiện mỗi khi phóng viên đưa ra một vấn đề, Lâm Tư Nguyệt đầu tiên sẽ khóc trước hai lần, để camera quay được nước mắt trong suốt của cô ta rớt xuống, rồi mới có thể trả lời.
“Tuyến lệ của cô ả này thông với hệ thống cấp nước hay sao mà có thể chảy nhiều như vậy?” Lắc đầu tán thưởng, vì tuyến lệ của cô không phát triển lắm, cho nên đặc biệt kính nể những người có thể tự do khống chế nước mắt, đặc biệt là người chỉ cần mười giây là khóc, được cô xem như thiên thần. Nhưng Lâm Tư Nguyệt này công lực còn cao hơn, ba giây đã có thể nước mắt như mưa.
Đang vui vẻ xem tiết mục thảo luận ‘gian tình’ của hai người, ảnh chụp của Thiệu Doãn Cương lại bị lôi ra, để mấy thầy coi tướng xem xét, bình luận trên tướng mạo của hắn chỗ nào là hoa tâm, phụ lòng, chỗ nào là phong lưu, nhiều tiền……Bỗng , điện thoại đột nhiên vang lên.
“A lô?” Giọng nói mang ý cười biểu hiện tâm tình cô đang rất tốt. “Là Triệu tổng giám a…… Đúng vậy! Hiện tại tâm tình không tệ! Anh nghe ra được sao…… Nhàm chán tìm tôi xem phim? Được! Xem ‘Đi tìm Nemo’ được không? Phim này tôi muốn xem lâu rồi, không chừng còn có thể thấy kĩ thuật gì mới…… Được! Gặp tại chỗ hẹn, bye bye!”
Khoái trá ngắt điện thoại, cô chuẩn bị đi giải trí!
“Anh cả, em bị bệnh!” Trụ sở công ty Đông Hạo, trong văn phòng Tổng tài, Thiệu Doãn Cương ngồi trên sô pha đãi khách ôm mặt kêu lên.
“Chỗ nào không thoải mái?” Thản nhiên liếc hắn, Thiệu Doãn Thiên nhìn không ra hắn có bệnh gì, liền mặc kệ, tập trung trở lại vào công việc.
Thật sự là gần đây đã xảy ra không ít chuyện, hơn nữa mấy ngày trước mới phát sinh bạn gái lão Tam – Doãn Nhân thiếu chút nữa bị hại. Tuy rằng cuối cùng bình yên vô sự, mọi chuyện đều được giải quyết êm đẹp, nhưng vẫn khiến hắn mệt nhọc không ít. Thật vất vả mới yên ổn lại, hắn cũng không có tâm tư đi lo cho tên không ốm mà rên này.
“Ô…… Anh cả, em hoài nghi tính hướng của em thay đổi!” Thực sự không muốn thừa nhận, nhưng mấy ngày này hắn không thèm đi tìm Đỗ Lan, không thèm nghĩ tới cái hôn kia nữa, nhưng — hắn lại mộng xuân!
A — đây là chuyện đáng sợ tới mức nào! Nếu trong mộng là người khác cũng được, nhưng cố tình lại là nam nhân bà Đỗ Lan kia! Này thật sự khiến hắn không thể không hoài nghi chính mình đồng tính.
Chuyện lạ! Ở vườn hoa chơi đùa nhiều năm như vậy, hiện tại mới phát hiện mình yêu đàn ông? Nhịn không được muốn bật cười, Thiệu Doãn Thiên hứng thú cùng hắn tranh luận.
“Lấy những tin tức thiếu đến đáng thương của anh mà phân thích, em cùng bạn gái cũ chia tay không tới nửa tháng, anh hoài nghi trong khoảng thời gian ngắn như vậy, tính hướng của em có thể thay đổi lớn thế sao?” Cười yếu ớt, trong lời nói chứa trêu chọc ranh mãnh.
“Nha! Miễn bàn đến cô ta!” Lớn tiếng rêи ɾỉ, Thiệu Doãn Cương hoàn toàn không muốn nói tới cô Lâm Tư Nguyệt này.
“A…… Đi đêm có ngày gặp ma! Lúc này em chắc là đυ.ng phải cột điện rồi!” Hắn đã cảnh cáo đừng chơi như vậy, lần này scansal rùm beng vậy cũng không phải không tốt, ít nhất còn có tác dụng cảnh báo.
Nhún vai, đối với tin tức Lâm Tư Nguyệt khuấy động, hắn đã sớm mặc kệ, tùy ý cô ta đi! Dù sao loại chuyện xấu nhảm nhí này vài ngày sẽ hạ nhiệt, bị một tin tức khác hấp dẫn hơn thay thế, nếu không, chỉ cần hắn vận dụng quan hệ một chút, phần lớn ông chủ các báo chí sẽ cho hắn mặt mũi. Đến lúc đó, cho dù cô ta muốn quậy, cũng không ai đi phỏng vấn.
“Vì sao nói tính hướng của em thay đổi?” Trở lại đề tài ban đầu, Thiệu Doãn Thiên tò mò hỏi.
“Ơ……” Đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, Thiệu Doãn Cương gãi gãi đầu, xấu hổ cười không ngừng. “Anh cả, làm sao bây giờ? Em phát hiện hình như em có hứng thú với nam nhân bà!”
Đỗ Lan? Nghe vậy, Thiệu Doãn Thiên khẽ nhướn đuôi mày, cười đến tràn ngập hứng thú. “Vậy tốt lắm a! Lấy cá tính tuyệt không thất thủ của e, có hứng thú thì theo đuổi đi!” Trong giọng nói có xúi giục khả nghi.
“Nhưng là……” Vẻ mặt ưu sầu, giống như có gì khó xử.
“Sao vậy? Có băn khoăn sao?” Bình thường tuyệt không nương tay với phụ nữ, sao giờ lại chần chờ? Thiệu Doãn Thiên vừa thấy thú vị vừa buồn cười.
Dường như phát hiện ý cười của anh cả, Thiệu Doãn Cương trừng mắt cảnh cáo một cái, quyết định ngậm chặt miệng, cái gì cũng không nói, miễn cho bị chê cười.
“Nên làm việc! Anh cả, anh đừng nhàn hạ!” Bỏ lại mấy câu, hắn nhanh chóng đứng dậy chạy trốn.
Nhìn hắn giống như sợ bị nhìn thấu mà chạy đi, Thiệu Doãn Thiên nhẹ nở nụ cười……
Hơn mười ngày không gặp, thật sự không chịu nổi muốn tìm cô đấu võ mồm, giải tỏa áp lực công việc mấy ngày nay trong đầu, tiện phôi Thiệu Doãn Cương vốn muốn tránh người ta một thời gian, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lăn đến nhà trọ báo danh.
Nhưng vạn lần cũng không dự đoán được, khi hắn kích động mua một đống đồ ăn, đồ uống đến tìm người, chào đón hắn lại là một gian phòng tối đen lạnh lẽo.
“Nam nhân bà chạy đi đâu? Mệt mình còn đem mồi tới……” Ấn chuông cửa cả buổi không có người ra mở, hắn lấy chìa khóa ra, tự mình đi vào, ngoài miệng không nhịn được lẩm bẩm tụng kinh, làm như người ta cả ngày nên đợi ở nhà, chờ hắn đại giá quang lâm vậy.
Đem đồ ăn quăng lên bàn trà trong phòng khách, lại đợi một hồi lâu, còn chưa thấy cô trở về, hắn không nhẫn nại bắt đầu gọi điện tìm người, đáp lại cũng là: Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách xui lòng gọi lại sau!
Mẹ nó! Nam nhân bà lại tắt máy? Có phải đi làm chuyện xấu không?
Tìm không thấy người, Thiệu Doãn Cương vì vậy mà phiền chán không thôi, vừa định rời đi, lại nghe thấy tiếng ô tô trầm thấp dưới lầu.
Không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng dung có dự cảm, mở cửa đi ra ban công, nhìn xuống dưới, lại thấy Đỗ Lan không biết được tên đàn ông nào đưa về, hai người đang đứng trước cửa nhà trọ nói chuyện.
Cô ra ngoài hẹn hò với đàn ông sao?
Không biết vì sao, ý nghĩ này làm hắn bốc hỏa, tăng thêm tức giận trong lòng.
Hai người tán gẫu không bao lâu, sau đó Đỗ Lan vẫy tay nói tạm biệt, xoay người vào nhà trọ. Mà tên kia thì trở lại xe, nhanh chóng lái đi.
Không muốn để cô phát hiện mình đang nhìn lén, Thiệu Doãn Cương nhanh chân trở lại phòng khách, đóng cửa lại, chờ cô vào –
“Bà cuối cùng đã trở lại! Đi đâu vậy?” Cửa vừa mở ra, hắn giống như chồng đêm chờ vợ về mà chất vấn.
“Nha! Tiện bại hoại, ông đến hồi nào?” Vừa nghe tiếng, Đỗ Lan vội vàng mở đèn. “Sao không bật đèn? Chờ lâu chưa?”
Tựa như không nghe thấy câu hỏi của cô, hắn một mực gặn hỏi. “Bà còn chưa nói bà đi đâu vậy?”
Cuối cùng chú ý tới khác thường của hắn, Đỗ Lan kinh ngạc trừng mắt. “Xem phim! Tiện bại hoại, ông sao vậy?” Từ khi nào hành tung của cô cũng phải xin phép hắn? Tên này đang làm cái gì vậy?
“Với ai?” Đồng nghĩa với tên kia là ai?
“Triệu tổng giám a! Lần trước tôi nói với ông rồi, nhớ không?” Không muốn để ý tới kỳ quái của hắn, Đỗ Lan quăng mình xuống sô pha, nằm úp sấp không muốn đứng dậy, đồng thời còn không quên sai bảo. “Tiện bại hoại, thắt lưng tôi nhức, giúp tôi đấm đấm mấy cái.” Ô…… Ghế dựa trong rạp chiếu phim không phù hợp với cấu tạo cơ thể! Mới xem có một phim, cô đã toàn thân đau nhức, sau này chỉ thuê về nhà xem thôi, vậy cho khỏe.
Lại là Triệu tổng giám! Bọn họ là làm chuyện gì mà thắt lưng đau nhức? Thiệu Doãn Cương cưỡng chế chính mình nói ra nghi ngừ, cho dù khó chịu, vẫn bình thường như cũ, mỗi khi cô ngồi lâu trước máy tính khiến cơ bắp toàn thân cứng ngắc, đau nhức, hắn liền nhanh chóng biến thành thợ massage, giúp cô xoa bóp.
Ngồi chồm hỗm trước sô pha, mười ngón vừa mềm lại linh hoạt tiến hành xoa bóp, lực đạo vừa phải, thoải mái đến mức Đỗ Lan đang xụi lơ nhịn không được mà rêи ɾỉ……
“Ư…… A…… Tiện bại hoại, ông kỹ thuật thật tốt, tuyệt quá nha……”
Tiếng rêи ɾỉ khả nghi mờ ám, nếu để người bên ngoài không biết rõ nghe thấy, còn tưởng rằng trong phòng đang xuân tình nhộn nhạo a!
Trước đây giúp cô mát xa, cũng không phải chưa từng nghe loại thanh âm này, nhưng vẫn xem như gió thoảng qua tai, không ngờ hôm nay nghe cô rêи ɾỉ nức nở, Thiệu Dõan Cương chợt thấy dưới bụng căng thẳng, nổi lên xôn xao khác thường……
Bốp! Bỗng dưng, trên trời giáng xuống một chiêu ‘Như lai thần chưởng’, hung hăng đập lên ‘thi thể’ người nào đó.
“Nam nhân bà, bà rên cái gì? Ngậm miệng chặt chút cho tôi, cái loại thanh âm này có thể nghe sao? Đừng kêu dâʍ đãиɠ như vậy!” Không để chính mình mất mặt, Thiệu Doãn Cương lớn tiếng mắng, đồng thời lặng lẽ di chuyển một chút, che giấu tiểu lão đệ đang muốn ‘chào cờ’ của mình.
Tự nhiên bị đánh một chưởng, Đỗ Lan đầu tiên là kêu thảm thiết một tiếng, sau đó lập tức mắng chửi người. “Tiện bại hoại, rêи ɾỉ trên giường ông nghe còn thiếu sao? Ông thấy bổn tiểu thư dâʍ đãиɠ hồi nào? Ư……” Mắng thì mắng, cô vẫn là nằm úp sấp không dậy nổi, tiếp tục hưởng thụ phục vụ, đã vậy còn thoải mái than nhẹ một tiếng.
Vốn đã muốn cực lực nhẫn nại, ai ngờ cô vừa nói xong lại thêm một tiếng kia, lập tức trên trán Thiệu Doãn Cương nổi gân xanh, vì miễn cho ngày mai chính mình bị đưa tới sở cảnh sát, tố cáo tội cưỡиɠ ɧϊếp, hắn buông tay, đi hướng phòng tắm.
Thấy hành vi kỳ quái của hắn, Đỗ Lan há hốc mồm, bật dậy đuổi theo tới bên ngoài phòng tắm, cách cánh cửa chỉ nghe thấy tiếng xả nước ào ào bên trong.
“Tiện bại hoại, ông làm cái gì vậy?” Dùng sức gõ cửa, cô lớn tiếng hỏi.
“……” Bên trong như trước chỉ có tiếng nước.
Không nghe thấy trả lời, Đỗ Lan chỉ có thể nhún vai, mặc kệ hắn đi! Tự mình trở lại sô pha, bắt đầu tấn công đồ ăn hắn mang đến.
Mà trong phòng tắm –
Tiếng nước ào ào không ngừng, Thiệu Doãn Cương đứng dưới vòi hoa sen hướng nước lạnh, thật vất vả du͙© vọиɠ mới hơi chút bình ổn, nhìn tên đàn ông tìиɧ ɖu͙© khó nhịn trong gương, hắn không khỏi thầm than trong lòng.
“Thiệu Doãn Cương, mày là làm sao vậy? Đừng quên cô là anh em tốt của mày, mày làm sao có thể có ý xấu đối với cô? Hơn nữa cô giống y đàn ông, dáng người lại là sân bay, không chừng cởi sạch hết còn không phân biệt được trước ngực với sau lưng, mày sao lại có hứng thú?”
Người trong gương không trả lời, chỉ dùng một đôi mắt rực lửa, tràn đầy tìиɧ ɖu͙© nhìn lại hắn……
“Không được! Tao biết ý của mày, nhưng mà nam nhân bà là anh em……”
Anh em thì sao? Chẳng lẽ mày muốn trơ mắt nhìn cô bị tên Triệu tổng giám kia đoạt đi? Nếu cô có bạn trai, mày cho là cô còn có thể coi trọng mày như vậy sao? Mày cho là mày còn có thể như bây giờ, mặc kệ ban ngày hay nửa đêm, muốn đến thì đến, muốn động tay động chân với cô liền ra tay, hoàn toàn không cố kỵ sao?
Đừng có mơ! Không có đàn ông nào có thể chịu được người phụ nữ của mình lại cùng tên khác thân mật như vậy, đến lúc đó, cho dù như thế nào, mày cùng cô ấy cũng sẽ bất hòa.
Như vậy, không bằng thừa dịp vị trí bên cạnh cô còn chưa có ai ngồi, nhanh chân chiếm lấy rồi tuyên cáo chủ quyền, đầu tiên đánh lui tấn công của những tên khác, còn chuyện sau này để sau này tính……
Trong tiếng nước ào ào, Thiệu Doãn Cương giống như nghe được tên đàn ông trong gương nói năng không ngừng, kích động hắn ra tay với nam nhân bà, đừng để tên khác có cơ hội, như thế chính mình cũng không thoải mái.
“Mẹ nó! Mặc kệ!” Rủa thầm một tiếng, hắn quyết định nghe theo đề nghị của ác ma.
Nhanh chóng tắm xong, mặc quần áo, mở cửa phòng tắm, rống to với Đỗ Lan trên sô pha trong phòng khách — “Nam nhân bà, chúng ta yêu nhau đi!”