“Nói rõ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại nổi lên tranh chấp?” Lão phu nhân lạnh giọng xét hỏi.
Thiển Hạ cúi thấp đầu, lông mi dài che khuất đôi mắt: “Hồi tổ mẫu, đều là cháu gái không đúng, nếu như cháu gái đưa đèn lưu ly cho muội muội, có lẽ, nàng sẽ không giành giật với cháu. Đều là cháu gái không tốt, nếu như không phải cháu lo lắng mình không thể giữ vật này hoàn hảo đưa đến tận tay tổ mẫu, cũng sẽ không khiến muội muội phải sốt ruột.”
Thiển Hạ nói xong, đầu lại cúi thấp hơn một chút, hai tay miết nhẹ chiếc đèn ngọc cũng có chút bất an, bày ra bộ dáng sợ hãi của một tiểu hài tử.
Lô Thiếu Hoa dường như cũng nghe ra có vấn đề, ánh mắt rơi vào đèn lưu ly trên tay Thiển Hạ.
Trong truyền thuyết lâu đời, ngọc lưu ly là cực phẩm châu báu, còn được gọi là tín vật của Thần tài, so với các loại đồ vật làm từ thạch anh, càng được mọi người coi trọng hơn.
Mà ngọn đèn lưu ly trên tay Thiển Hạ, người am hiểu vừa nhìn đã biết đây là lưu ly thượng đẳng, lại được thợ thủ công có tay nghề chế tác một cách tinh mỹ, cẩn thận, Lô Thiển Tiếu có thích đồ vật như vậy cũng là đương nhiên.
Lô Thiếu Hoa hắng giọng: “Ngươi là tỷ tỷ, nếu muội muội thích, ngươi đưa nàng là được. Cần gì phải vì một món đồ mà tranh chấp nhau?”
Thiển Hạ không nói gì, khóe môi cong lên. Nhưng lão phu nhân đứng ở một bên nghe xong lại cảm thấy không vui.
Chẳng lẽ vừa rồi nhi tử không nghe thấy Thiển Hạ nói là muốn giao cho mình sao? Hay là ở trong đầu, trong mắt đứa con trai này chỉ có Cận thị cùng thứ nữ kia, không có lão thái bà này?
“ Ngươi nói gì vậy? Thiển Tiếu thân là thứ nữ, lại dám tranh giành với đích tỷ, chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải là mất mặt sao! Ngươi đừng quên, bây giờ ngươi là thiếu doãn Duẫn Châu thành, nếu để cho người ta biết, ngươi đường đường là thiếu doãn lại thiên vị, cưng chiều thứ nữ, chẳng phải là khiến cho người khác chê cười?”
Lô Thiếu Hoa lúng túng, tuy hắn bất mãn với lời chỉ trích của mẫu thân nhưng cũng không thể nào phản bác lại.
Ở trong phòng, Lô Thiển Tiếu nghe thấy bọn họ nói chuyện đã sớm đứng ngồi không yên, để cho Cận thị cùng một nha hoàn nữa dìu ra ngoài.
“Phụ thân, nữ nhi không có! Tỷ tỷ, sao ngươi lại nói dối? Ta chỉ ở trong đình nói chuyện cùng ngươi, rõ ràng, ngươi ghen ghét vì phụ thân thưởng cho ta cây trâm, nên mới động thủ đẩy ta. Sao ngươi có thể đổi trắng thay đen như vậy?”
Nói xong cũng không quên giơ cái chân bị thương, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau mà cau lại, bộ dáng này làm cho Lô Thiếu Hoa vốn thiên vị, cưng chiều nàng càng thêm đau lòng.
“Đại tiểu thư, nếu người thích cây trâm này, cứ nói thẳng là được. Dù sao, ngài cũng là tiểu thư dòng chính, là tiểu chủ tử của quý phủ, đừng nói là cây trâm, người muốn lấy tất cả đồ trang sức của Thiển Tiếu, Thiển Tiếu cũng không dám nói nửa câu. Chẳng qua, cây trâm này là phần thưởng của lão gia, nàng nhất thời luyến tiếc cũng là bình thường, ngài làm sao có thể…?”
Thủ đoạn của Cận thị quả là cao, Thiển Hạ nhìn, cũng chỉ mím môi cười một tiếng, ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ chua xót.
“ Cận di nương, ngươi nói gì vậy? Ngươi đây là đang bao che cho Nhị muội sao, tình cảnh lúc ấy ngươi nhìn thấy sao? Ta nói nàng cùng ta tranh giành đèn lưu ly, mẫu thân cũng chưa từng nói một câu, chỉ vì lúc ấy mẫu thân cũng không có mặt nên không dám nhiều lời. Nhưng Cận di nương lại có thể miêu tả sống động giống như là tận mắt nhìn thấy vậy. Rõ ràng, lúc ấy ngươi ở thư phòng bồi phụ thân viết chữ, ta thực là không biết Cận di nương còn có thuật phân thân đấy.”
Cận thị vốn đang khóc lóc thảm thiết, nghe Thiển Hạ nói dăm ba câu đã vạch trần chủ ý của nàng ta, nhất thời gương mặt cứng lại, vô cùng kỳ quái.
Lô Thiếu Hoa vốn đã bị mẹ con Cận thị thuyết phục, nhưng vừa nghe Thiển Hạ nói vậy, trong lòng lập tức trấn tĩnh lại.
Lão phu nhân lại càng thông suốt, vừa rồi nghe Thiển Hạ nói chuyện xảy ra, Vân thị từ đầu đến cuối cũng không chen miệng nói câu nào, chỉ có Cận thị nói, xem ra xuất thân càng tốt lại càng không đem lão phu nhân này để vào mắt.
Lão phu nhân không phải là không biết tâm tư của con trai mình, nhưng bây giờ mới chỉ là thϊếp mà đã dám càn rỡ như vậy, nàng dĩ nhiên là không vừa lòng, hừ lạnh một tiếng: “Cận thị, sự việc còn chưa rõ ràng, ngươi lại dám vu khống cho Đại tiểu thư, ngươi thật to gan!”
Cận thị nghe xong, biết lão phu nhân tức giận, sợ đến quỳ thẳng trên mặt đất, nàng đưa khuôn mặt nhỏ nhắn, nhu mì, đẫm nước mắt nhìn về phía lão gia.
Lô Thiếu Hoa nhìn nàng khóc hoa lê đái vũ dĩ nhiên là đau lòng, nhưng trước mặt lão phu nhân và đám hạ nhân cũng không dám làm quá mức.
“Ngươi đứng lên trước đã, có gì từ từ nói.”
Vân thị nhìn lão gia che chở cho Cận thị như vậy, trong lòng ấm ức, quay đầu nhận được ánh mắt trấn an của nữ nhi, nàng cũng hiểu rõ, ở đây, người mình có thể dựa vào e rằng cũng chỉ có lão thái thái mà thôi.
“ Mẫu thân, người đừng giận.” Vân thị nói xong liền phân phó hạ nhân: “Nhanh, mang ghế mềm lại đây cho lão phu nhân, pha cho lão phu nhân một chén trà nữa.”
Thấy con dâu coi trọng mình như vậy, lúc này còn không quên sai hạ nhân chiếu cố mình, lão phu nhân càng coi trọng Vân thị, càng nhìn càng thấy vừa mắt.
“Người đâu, nếu hai vị tiểu thư đều nói là mình đúng, vậy thì đem tất cả nha hoàn bà tử phục vụ lúc ấy đến đây, trước mặt mọi người nói cho rõ ràng.”
“Dạ, lão phu nhân.”
Lô Thiển Tiếu nghe xong, có phần đắc ý, liếc mắt nhìn Thiển Hạ đầy khıêυ khí©h, Thiển Hạ nhìn phản ứng, xem ra, nàng ta đã sớm có sự chuẩn bị.
Nhìn sang Cận thị, mặc dù nét mặt cung kính, cẩn thận, nhưng trong đáy mắt ánh lên vẻ vui mừng, hớn hở, giống như đang thấy cảnh nàng cúi đầu nhận sai trước mẹ con nàng ta.
Thiển Hạ hiểu, lần này mẹ con các nàng quyết gắn cho mình tội danh khi dễ thứ muội.
Chỉ có điều, các ngươi chỉ muốn ức hϊếp ta thì cũng thôi, còn muốn liên lụy đến mẫu thân, Cận thị, đấu với ta, hy vọng ngươi đừng khóc lóc quá thảm thiết là được.