Chương 4: Thị vệ áo bào trắng

Đây chính là đâm trúng chỗ đau của Hoắc Viêm, hai năm trước hắn đã đạt tới ma lực hậu kỳ tầng hai, nhưng ròng rã hai năm, hắn lại không thể tiến vào tầng ba, điều này làm cho hắn vô cùng ảo não, nếu như thuận lợi tiến vào tầng ba, Lãnh Sương Hoa nào còn có gan nói những lời như vậy trước mặt mình.

Cho dù là Nguyên Lực hay là Ma Lực thì độ khó của mỗi giai đoạn tấn thăng đều khó như lên trời, càng về sau càng khó, rất nhiều người kẹt ở một bước cuối cùng kia mấy năm cũng khó có thể tiến thêm, cũng có rất nhiều người cuối cùng cũng không phá được cửa để tiến vào bình cảnh của cấp tiếp theo, có thể thấy được tu luyện thực là khó như đi lên trời.

Nhưng nếu bước ra một bước kia chính là cá chép vượt Long Môn, giữa các đại giai đều có sự khác biệt về bản chất, như hiện nay Lãnh Sương Hoa và Hoắc Viêm đều là hậu kỳ tầng hai, xem như là cờ trống, nhưng nếu là người nào đó trong đó tiến vào tầng ba, cho dù tu vi vừa mới tiến cấp còn chưa ổn định thì cũng có thể đủ để nghiền ép đối phương.

Vẻ mặt của Hoắc Viêm trầm xuống, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, hừ lạnh nói: “Đã đến giờ, bắt đầu đi!"

Lãnh Sương Hoa vốn cũng không muốn nhiều lời với hắn, trực tiếp đi đến trước mặt một bệ đá cách đó không xa, bệ đá chưa cao đến eo, mặt bàn hiện lên hình vuông, có chút giống như bàn cờ vậy, Hoắc Viêm cũng đi đến trước mặt bàn cờ kia, đối mặt với Lãnh Sương Hoa một chút, sau đó song song vươn tay ra đặt lên mặt ngoài bàn cờ.

Nguyên lực tinh khiết cùng với ma lực từ trong lòng bàn tay hai người dâng lên, nguyên lực của Lãnh Sương Hoa có màu vàng nhàn nhạt, mà ma lực của Hoắc Viêm lại như hắc ám, hai luồng năng lượng hoàn toàn khác nhau rơi xuống bàn lập tức hóa thành hình giọt nước, một trái một phải, cuối cùng giao nhau ở giữa bàn cờ, hóa thành một con Âm Dương Ngư có linh khí đầy đủ.

Nhìn thấy con Âm Dương Ngư này xuất hiện, hai người mới thu tay lại, tuy cũng chỉ là một tiểu hội mà thôi, nhưng hai người đều đã tiêu hao hơn một nửa năng lượng từ trong cơ thể vào trong bàn cờ.

Bệ đá vốn cũ nát không chịu nổi, trong nháy mắt bộc phát ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng bay thẳng lên, cuối cùng ở trên không bệ đá hội tụ thành một tấm màn sáng rộng mấy trượng, mà theo tấm màn sáng này xuất hiện, đại hội đoạt cờ chính thức tuyên cáo bắt đầu.

Dưới chân núi, Nhân tộc và Ma tộc tham gia đại hội lần này có tổng cộng hơn một ngàn người, vốn còn có thể duy trì kỷ luật, nhưng theo tình huống song phương khıêυ khí©h lẫn nhau càng ngày càng nhiều, toàn bộ chân núi rất nhanh đã trở nên ồn ào không ngừng.

Đúng lúc này, toàn bộ nơi mọi người đứng đều đột nhiên lộ ra ánh sáng, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này lập tức đều ngậm miệng lại, riêng phần mình khoanh chân ngồi xuống, bọn họ đều biết dấu hiệu Truyền Tống Trận mở ra, trong nháy mắt tất cả mọi người ở đây sẽ bị Truyền Tống Trận vào nơi tỷ thí, chỉ có đoạt được lệnh kỳ thì mới có thể dừng lại, ở đây xảy ra bất kỳ thương vong gì đều là phạm vi bên trong tỷ thí, tất cả người bên ngoài trận pháp đều không được can thiệp.

Người có thực lực cấp hai trở xuống đều sẽ bị Truyền Tống Trận cảm ứng được, đầu tiên phong ấn tu vi của bọn hắn sau đó Truyền Tống Trận vào, mà người có thực lực cấp hai trở lên thì không có loại này, gần như ngay trước sau mười mấy hơi thở, đám người vốn đã dày đặc ở trong những ánh sáng này liên tục biến mất.

Tình huống duy nhất mà không ai biết được chỉ có Đoàn Diệc Lam, khi nàng nhìn thấy mặt đất thông suốt thì phản ứng bản năng chính là chạy nhanh, tất cả mọi người xung quanh đều đang ngồi xếp bằng, Đoàn Diệc Lam nhanh chóng vòng qua những bóng người này chạy về phía trong núi rừng, nhưng nàng không chạy qua được ánh sáng Truyền Tống Trận, rất nhanh nàng đã bị cuốn vào trong ánh sáng, chớp mắt đã biến mất tại chỗ.

Tất cả các trận pháp Truyền Tống Trận đều mang thuộc tính không gian, mà không gian lại cực kỳ không ổn định, là điều không ai dám làm loạn trong Truyền Tống Trận trận, nếu để cho không gian hỗn loạn thậm chí không gian sụp đổ, có thể ngay cả thần hồn cũng sẽ bị xoắn nát.

Đoàn Diệc Lam chỉ cảm thấy toàn thân chợt nhẹ, cây cối đá sỏi trước mắt giống như bị kéo thành một sợi dây nhỏ mơ hồ, nhanh chóng lướt qua bên cạnh mình, đầu nàng hơi choáng váng, giống như trước kia mình xem phim 4D ở trong rạp chiếu phim, nàng nhắm mắt lại không dám xem những sợi dây nhỏ kia nữa, duỗi tay ra vươn sang một bên, ý đồ có thể tìm được một thứ gì đó để ổn định thân thể đang lung lay của mình.

Trải qua một hồi như vậy, Truyền Tống Trận vốn chỉ cần mấy hơi thở đã có thể hoàn thành, quả thực là giày vò nửa canh giờ, khi Đoàn Diệc Lam từ trong một không gian gợn sóng bị nôn xuống đất, ánh mắt đều đã không còn tập trung được nữa, giống như là ngồi một chiếc xe bay trên trời cao.

Đoàn Diệc Lam rơi xuống một sơn cốc hẹp dài, phong cảnh tú mỹ, lại chưa từng nghe thấy có bất kỳ tiếng chim hót nào, gió thổi qua, một mùi máu tươi mang theo mùi rỉ sắt xộc vào mũi, chợt ngửi thấy mùi này, Đoàn Diệc Lam cũng không nhịn được nghiêng đầu nôn khan một trận.

Nghỉ ngơi một lát, Đoàn Diệc Lam cẩn thận từng li từng tí đứng lên hướng sơn cốc đi vào trong, càng đi vào trong thì mùi máu tươi trong không khí càng nồng đậm, khi nàng đi đến toàn bộ sơn cốc thì trước mắt thông suốt sáng sủa, nhưng tình hình đập vào mắt lại làm trong lòng nàng hoảng hốt.

Phía trước là một bãi cỏ bát ngát, chỗ trũng có một bãi nước đọng, mà giờ phút này, ở giữa bãi cỏ, nước đọng lại tất cả đều là một mảnh đỏ thẫm chói mắt, xung quanh bãi cỏ hoặc nằm hoặc bò có ít nhất mười thi thể người, ở giữa còn có một chút xác động vật không trọn vẹn, không được đầy đủ, xem ra nơi này vừa mới bộc phát một trận giao chiến thảm liệt.

Đoàn Diệc Lam ở trước khi chuyển kiếp cũng không phải chưa từng nhìn thấy người chết, nhưng thảm tượng đập vào mắt như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, lông mày không biết lúc nào thì nhíu chặt lại, xem ra mình xem thường trình độ khó sống của thế giới này rồi, đang muốn xoay người rời khỏi nơi này thì đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, nàng phát hiện cách đống thi thể kia không xa có một chút màu trắng.

Nàng biết người mặc áo trắng chính là quân doanh của mình, hơn nữa vẫn là thị vệ cấp bậc không thấp, vì vậy Đoàn Diệc Lam từ trong sơn cốc đi xuống, đi đến chỗ trũng và đi về phía bóng dáng màu trắng kia.

Đi đến ngồi xuống bên cạnh người mặc áo bào trắng, Đoàn Diệc Lam đầu tiên là gọi vài tiếng, không có chút phản ứng nào, đưa tay qua xem xét, người này chính là nữ tử vừa sáng sớm đã cẩn thận giảng giải quy củ quân doanh với mình, đưa tay sờ vào trong mũi nàng phát hiện vẫn còn thở, Đoàn Diệc Lam vội vàng kéo vai nàng từ phía sau, đưa nàng qua đồng cỏ khô ráo.

Đoàn Diệc Lam không dám chờ đợi ở đây, nơi này nồng nặc mùi máu tươi, ngộ nhỡ dẫn đến kẻ địch hoặc là dã thú, hai người chỉ có thể chết ở đây. Nàng quay người chạy về phía những xác ướp kia, cố nén sự khó chịu và buồn nôn trong lòng, liên tiếp lấy tay lục lọi trong túi áo mấy người, lấy hết chai lọ nhét hết vào trong vạt áo của mình.

Cuối cùng nàng nhặt một thanh chủy thủ lên, một cước nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nữ tử kia, dùng chủy thủ cắt một đoạn ống tay áo quấn kỹ, buộc vào bên hông của mình, cúi người nhấc nữ tử kia lên lưng, đi về phía một mảnh sơn lâm xanh biếc cách đó không xa, có cây rừng che chắn, dù sao cũng an toàn hơn so với đứng ở trên đồng cỏ bị người khác nhìn không bỏ sót.

Nhìn thấy núi rừng cách đó không xa, quả thực là đi một canh giờ cũng không tới, cái gọi là nhìn núi chạy chết ngựa chính là như thế, nhưng Đoàn Diệc Lam lại phát hiện mình lại cõng một người đi lâu như vậy mà lại không cảm thấy thân thể mệt mỏi, vậy thì có thể rất khác thường, ngày trước nắm lấy một tấm lụa trắng mình cũng không xử lý được.

Không dễ dàng gì mới đi vào trong núi rừng, Đoàn Diệc Lam tìm chỗ chắn gió, thả nữ tử xuống để nàng tựa lưng vào một thân cây cứng cáp.

Trên người nữ tử kia đồng thời không có vết thương rõ ràng nào, có mấy vết thương trên tứ chi, lại không biết vì sao lại chậm chạp không thấy tỉnh lại. Đoàn Diệc Lam cởi túi nước bên hông của nàng xuống, đưa tay nhẹ bóp cằm của nàng, đút cho nàng uống mấy ngụm nước trong.

Nữ tử kia đột nhiên phát ra một trận ho khan thống khổ, vừa uống nước đột nhiên lại ho ra, Đoàn Diệc Lam thấy cuối cùng nàng cũng tỉnh lại, vừa vỗ nàng vừa nói: “Tỷ tỷ, ngươi còn nhớ ta không? Ngươi sao vậy?”

Nữ tử kia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc này, mình và các tỷ muội liên tiếp chăm sóc nàng ba ngày, sao lại không nhớ đến nàng, tướng quân kiểm tra qua cơ thể nàng đồng thời cũng có chấn động gì, là một người bình thường chưa từng tu luyện, tuy rằng tất cả người trong cuộc thi đoạt cờ đều không thể vận dụng tu vi, nhưng cho dù là như vậy thì cũng không phải một nơi mà một nữ tử yếu đuối như nàng đi đến.

Nàng lập tức nhíu mày hỏi: “Sao ngươi lại chạy tới đây?”

Đoàn Diệc Lam đương nhiên không thể nói cho nàng biết mình đã ăn trộm, trái lại bị người khác nhận lầm dẫn đến nơi này, nàng tùy ý viện một lý do qua loa tắc trách, lại chặn lại nói: “Tỷ tỷ, ngươi bị thương rồi có muốn tiếp tục tham gia tỷ thí hay không, ngươi nói cho ta biết nên làm sao, ta cõng ngươi ra ngoài chữa thương được không?”

Nữ tử kia yếu ớt nhắm hai mắt lại, cách nửa ngày mới chậm rãi nói: “Chỉ sợ chúng ta còn phải tiếp tục nghỉ ngơi mấy ngày nữa, nếu không thể sống đến thời điểm đó thì cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.”

Biết Đoàn Diệc Lam không phải người trong quân đội, nàng lập tức nói tin tức có liên quan đến đại hội đoạt cờ với Đoàn Diệc Lam, nữ tử này tên là Đường Hạ, thị vệ được Lãnh Sương Hoa tin tưởng nhất, lần này tham gia đại hội đoạt cờ vốn nàng là người có hi vọng đứng đầu nhân tộc, không ngờ vừa mới được chuyển đến nơi này đã gặp phải người của Ma tộc.

Hai bên gặp mặt nhau đương nhiên là một phen tử chiến, không thể vận dụng ma lực và nguyên lực, đương nhiên cũng không thể thôi động công pháp tu luyện, hai bên đều dùng binh khí chém gϊếŧ, máu nóng chảy xuống, rất nhanh đã nhuộm đỏ vũng nước này.

Cũng là vận khí của các nàng không tốt, vòng chiến rất nhanh đã quấy nhiễu đến hai con tê giác mắt đỏ ở phía xa, tê giác mắt đỏ vốn đã hiếu chiến, lúc này đang phẫn nộ gào thét đánh về phía đám người này, các nàng một mặt phải tránh né công kích của Linh Thú một mặt còn phải đối kháng với kiếm của kẻ địch, trong lúc nhất thời song phương đều là thương vong thảm trọng.

Từ khi chiến đấu đến giờ chỉ có một mình Đường Hạ là mạnh nhất mới có thể sống sót, nhưng nàng cũng bị thương không nhẹ, một chưởng đánh vào ngực ngũ tạng đều là bị chấn thương, cánh tay còn trúng một cái độc tiêu âm thầm phóng tới, tuy trong lúc nhất thời đã nhổ ra, nhưng độc tố lưu lại vẫn làm cho cô mất đi sức chiến đấu, mà ở đây mất đi sức chiến đấu không thể nghi ngờ là nửa cái chân đã bước vào quỷ môn quan, huống hồ Đường Hạ vẫn là nhân vật nổi tiếng số một trong thi đấu, không tiếc đại giới cũng muốn đánh chết.

Đoàn Diệc Lam nghe xong thì vẻ mặt cũng rất khó coi, nếu không thể ra ngoài sớm thì chỉ có thể chờ kết thúc thi đấu. Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, Đường Hạ lại mở miệng nói: “Không lâu nữa sẽ bị người của Ma tộc phát hiện, ngươi đi nhanh lên, chỉ cần tìm được một trong những cận vệ mà ngươi gặp buổi sáng thì có thể bảo vệ an toàn cho ngươi.”

Thấy Đoàn Diệc Lam đưa tay ra muốn đỡ lấy mình, Hạ Thiên không hiểu hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

Đoàn Diệc Lam càng không hiểu cô ta hơn, nhìn qua cô ta nói: “Ta mang ngươi đi tìm các nàng.”