Chương 3: Đại hội đoạt cờ

Vô luận là Nhân tộc hay là Ma tộc, những người trẻ tuổi biểu hiện ưu tú trong đại hội đoạt cờ, kiểu gì cũng sẽ nhận được sự nhìn nhận của thống lĩnh hai bên, dốc lòng dốc sức bồi dưỡng, mỗi một người có tư cách tham gia đại hội đoạt cờ đều đặc biệt để tâm đối với đại hội hằng năm này, hy vọng mình có thể có biểu hiện tốt trong đại hội đoạt cờ, giành được càng nhiều tài nguyên tu luyện hơn.

Trong nháy mắt đã trôi qua ba ngày, hôm nay Đoàn Diệc Lam cũng tỉnh lại từ sáng sớm ngày diễn ra cuộc thi đoạt cờ, mở mắt ra đã nhìn thấy bốn nữ tử tướng mạo thanh tú ngồi bên cạnh nàng không xa, các nàng mặc trang phục màu trắng, tinh thần sáng láng, tóc cột cao ở đỉnh đầu, trong tay bốn người đều cầm một thanh đoản đao, vỏ đao đặt ở một bên, thân đao sáng loáng dọa người.

Đoàn Diệc Lam nhìn chằm chằm các nàng không nói một lời, nhanh chóng nhớ lại tình hình trước khi hôn mê. Bốn người thấy nàng tỉnh lại, vốn định lập tức mang nàng đi gặp tướng quân, nhưng nghĩ lại, lúc này có lẽ tướng quân đã đi về phía Quan Chiến Đài, nói không chừng đang âm thầm giao chiến với thống lĩnh Ma tộc, hiện tại mang người đi qua có vẻ không quá thích hợp.

Vì vậy, một người trong đó nói với Đoàn Diệc Lam: “Ngươi hôn mê mấy ngày, thân thể suy yếu, nghỉ ngơi ở đây cho tốt, đợi lát nữa ta cho người đưa chút đồ ăn tới, nhớ kỹ ngàn vạn lần không được tùy ý đi lại, nơi này là quân doanh, nếu như bị hiểu lầm là thám tử Ma tộc sẽ bị chém gϊếŧ tại chỗ, ai cũng không cứu được ngươi.”

Khi Đoàn Diệc Lam vừa mới chuyển kiếp đến đây tìm kiếm ký ức thì đã có chút hiểu biết đơn giản về đại lục xa lạ này, nhân loại có thể thông qua tu luyện để tăng lên thực lực, toàn bộ đại lục đều lấy thực lực làm đầu, theo sách ghi chép, đại lục có thế lực tông tộc không thể đếm được, phàm là người khai phái lập tông thì không một ai không phải là cường giả nhấc tay nhấc chân là có thể phá vỡ cả ngọn núi.

Tranh đấu giữa các tông phái khác nhau ở các vực khác nhau từ khi đại lục mới sinh ra đã chưa từng dừng lại, nhưng sau khi Ma tộc xuất hiện, nhân tộc đã có kẻ địch chung này, tranh đấu trở nên càng thêm phức tạp, nội chiến, ngoại chiến trải qua nhiều năm không ngừng. Trong lịch sử còn có mấy lần vây quét Ma tộc với quy mô lớn, nhưng không có một lần nào có thể hoàn toàn phá hủy nó, sau mấy năm yên lặng, Ma tộc lại có thể quật khởi với thế thái mạnh mẽ hơn.

Ma tộc nhân tộc công kích lẫn nhau, chết không kể siết, nợ máu chồng chất.

Những tin tức này đều là Đoàn Diệc Lam nhìn thấy từ trên sách của thân thể này trước khi chuyển kiếp, nàng cũng chưa từng thấy cái gọi là “ma tộc khát máu, ma lực ngập trời" đến cùng là một giống loài như thế nào, đại khái là loại sinh vật ngoài hành tinh có tướng mạo khác thường, trên người đầy gai nhọn hoặc là dịch nhờn chảy xuống.

Bốn người thấy hai mắt nàng mờ mịt, mái tóc dài như mực xõa trên vai, toàn bộ đều coi như không có sức lực, giống như một con động vật nhỏ không cẩn thận đi lạc. Một nữ tử trong bốn người tuổi hơi lớn một chút ngồi xuống bên cạnh Đoàn Diệc Lam, đưa tay đỡ nàng ngồi dậy, nói với nàng: “Chúng ta phải đi rồi, mặc dù ngươi không phải người trong quân đội, nhưng một chút quy củ cơ bản cũng nhất định phải tuân thủ, nếu không vô ý chạm vào quân kỷ bị ăn roi, thân thể hiện tại của ngươi sẽ không chịu nổi."

Đoàn Diệc Lam cảm thấy bốn cô gái xa lạ kia có ý tốt với mình, vội vàng nói: “Đa tạ các tỷ tỷ đã nhắc nhở."

Người nói chuyện thấy nàng khí chất bất phàm, giọng nói cũng ôn tồn như ngọc, lại nghe thấy nàng gọi mình là tỷ tỷ, trong lòng cũng có mấy phần thích tiểu cô nương này, lập tức nói một số chuyện quân kỷ quan trọng với nàng, sau đó liền dẫn theo ba người còn lại ra khỏi nơi đó.

Sau khi các nàng rời khỏi, Đoàn Diệc Lam mới bắt đầu nghiêm túc kiểm tra thân thể của mình, những chuyện xảy ra trong đêm trước đó nàng đều nhớ rất rõ, tuy sau này mình ngất đi, còn không hiểu sao lại đi vào quân doanh như vậy, nhưng trước khi hôn mê nàng nhìn thấy những ánh sáng tràn vào trong hồ nước kia đến cùng là cái gì? Vì sao bây giờ mình lại không cảm nhận được sự tồn tại của bọn chúng?

Kiểm tra một phen không có kết quả gì, Đoàn Diệc Lam nâng cánh tay lên ngửi thử, trong lòng nghĩ rằng mùi vị khác thường cũng không có, chỉ đành bỏ qua.

Điều nàng không biết là những ánh sáng kia đều là thiên địa nguyên khí do dị bảo sinh ra, những nguyên khí này cũng không phải biến mất, bọn chúng đang núp ở chỗ sâu trong kinh mạch và tạng phủ của nàng, khi nàng hôn mê lặng yên chữa trị đồng thời cải tạo thân thể yếu ớt của nàng, giống như tẩy kinh phạt cốt một lần, mà viên linh châu dung nhập vào trong cơ thể nàng thì không ngừng thanh tẩy thân thể nàng.

Dưới tình huống Đoàn Diệc Lam không có chút cảm giác nào, bọn chúng giống như một con cự thú đang nằm lặng yên nằm sâu trong cơ thể nàng, chỉ đợi một ngày, khi thiếu nữ này bắt đầu bước vào tu luyện thì những năng lượng khổng lồ nội liễm này sẽ bị kinh động mà đánh thức.

Đoàn Diệc Lam suy nghĩ liên tục, vẫn quyết định lặng lẽ rời khỏi nơi này, vừa nghe bốn nữ tử vừa nói nơi này vừa vặn là giao giới giữa Ma tộc và Nhân tộc, đại chiến ngược lại là gần như không có, nhưng tiểu chiến lại không ngừng. Loại người tay trói gà không chặt giống như mình ở lại đây, cái gì cũng không giúp được, không khéo, có thể còn kéo chân sau.

Còn về sau khi rời khỏi thì sao, nàng còn chưa nghĩ kỹ, tóm lại, trước tiên rời xa Ma tộc đáng sợ kia đã, tìm chỗ an toàn lại nghiên cứu đại kế chuyển kiếp của mình.

Nhìn xung quanh bốn phía, tuy rằng bố trí đơn giản, nhưng Đoàn Diệc Lam vẫn có thể nhìn ra phòng của nữ nhân này, có lẽ chính là nơi ở của bốn nữ nhân vừa rồi. Nàng rất dễ dàng tìm được trang phục áo trắng sạch sẽ, thay đổi ngoại bào bị rách mấy lỗ trên người, nhớ lại bộ dáng của các nàng, đưa tay cột tóc dài của mình lêи đỉиɦ đầu, sau đó mới đi ra cửa.

Quân doanh rất lớn, phóng mắt nhìn lại thì thấy tất cả đều là đại trướng màu trắng được sắp xếp chỉnh tề, lại không có người canh gác, Đoàn Diệc Lam đi ra rất xa mới nghe thấy phía trước truyền đến tiếng người nói chuyện, nàng vội vàng lách một phương hướng đi sang bên cạnh, tránh bị người hỏi tới cái gì cũng không biết, nếu thật sự coi nàng là thám tử trà trộn vào thì sẽ không ổn.

Không ngờ vừa mới vòng qua một hàng trướng trắng, Đoàn Diệc Lam lại nhìn thấy trên một mảnh đất trống giữa trướng các trướng có hơn năm mươi người đang ngồi xếp bằng, tất cả bọn hắn đều mặc trang phục màu đen, cứ như vậy yên tĩnh lẳng lặng ngồi ở đó, lúc này bọn hắn cũng phát hiện Đoàn Diệc Lam, một đôi mắt hơi tò mò cùng nhau bắn về phía nàng.

Đoàn Diệc Lam có chút xấu hổ, cho dù chỉ là giả bộ như đang đi ngang qua tiếp tục đi về phía trước thì lại nghe một nam tử ngồi ở hàng đầu lớn tiếng nói: “Toàn thể đứng dậy! Cùng với thị vệ đại nhân tiến về chỗ tập hợp của đại hội đoạt cờ!"

Các binh sĩ khí thế cao vυ"t, cùng nhau hét lớn một tiếng "Vâng!", Cấp Tốc từ trên mặt đất đứng lên xếp thành hai nhóm, nam tử vừa nói chuyện lúc trước đi đến trước mặt Đoàn Diệc Lam, ôm quyền nói: “Thị vệ đại nhân, chúng ta xuất phát thôi."

Mặc dù hắn không quen biết Đoàn Diệc Lam, nhưng lại nhận ra nàng mặc áo bào trắng, toàn quân chỉ có Lãnh tướng quân và thị vệ trong đó mới có, hắn vốn đã dẫn tiểu đội của mình đến đây chuẩn bị điều tức lần cuối, nhìn thấy Đoàn Diệc Lam tới còn tưởng là đến thúc giục mình nhanh chóng đến nơi tập hợp, vì thế mới có màn này.

Lần này, Đoàn Diệc Lam muốn đi cũng không đi được, nhìn thấy nam tử này đã hiểu lầm mình thành thị vệ, lúc này nàng đang hoài nghi có lẽ là do quần áo của mình, nhưng trước đó nàng nào biết được bốn nữ nhân nhìn thấy hôm nay lại có đẳng cấp như vậy trong quân doanh, hiện tại vẫn không thể nói là y phục này là do mình trộm tới, đành phải ra vẻ bình tĩnh gật đầu, nói với nam tử kia: “Dẫn đường đi."

Hai người sóng vai đi trước đội ngũ, không đầy một phút đã gặp phải mấy đội ngũ khác so với bọn họ cũng không kém hơn bao nhiêu, cùng nhau đi về phía trước.

Đội khác với nàng đều không có thị vệ mặc áo bào trắng như mình, Đoạn Diệc Lam thở dài một hơi, nếu có thị vệ mặc áo bào trắng khác xuất hiện, con hàng giả như mình có khả năng bị lộ tẩy.

Những người khác đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Đoàn Diệc Lam, bọn họ thấy đội ngũ kia lại có lãnh đạo là thân vệ của Lãnh Tướng quân, điều này nói rõ rằng thực lực của đội ngũ này tất nhiên là được Lãnh Tướng quân coi trọng, đều có chút hâm mộ dò xét, trong quân doanh có ai không muốn lãnh đạo quân đội đối với mình bằng ánh mắt khác chứ!

Mà đội binh sĩ của Đoàn Diệc Lam thấy chỉ có một mình đội của mình có thị vệ áo bào trắng dẫn đầu, lại nhìn về phía bên cạnh, trong lòng một cảm giác tự hào thản nhiên sinh ra, cả đám người ưỡn lưng thẳng tắp, ngẩng đầu sải bước đi tới.

Sau khi ra khỏi quân doanh được khoảng nửa canh giờ, mọi người mới đến dưới chân một ngọn núi cao lớn, lúc này dưới chân núi đã có đầy người đông đúc tập hợp, từ rất xa đã hình thành hai trận doanh.

Đoàn Diệc Lam và binh sĩ cùng nhau đến đây lặng yên không tiếng động đứng ở cuối cùng trận doanh, hai bên trận doanh cách nhau rất xa đều là căm thù lẫn nhau, ở phía trước thỉnh thoảng truyền ra tiếng chửi rủa.

Đoàn Diệc Lam thế mới biết đại hội đoạt cờ là cái gì, đó là một trận tỷ thí giữa Nhân tộc và Ma tộc, trong lòng nàng lập tức nổi lên sự chua xót, nàng vốn định cách Ma tộc kia rất xa, hiện tại không hiểu sao lại biến thành sắp đánh một trận với Ma tộc, ông trời đang đùa giỡn với nàng sao!

Tuy trong lòng phiền muộn, nhưng nàng vẫn không nhịn được tò mò nhìn về phía trận doanh đối diện, nàng muốn nhìn xem Ma tộc đến tột cùng là dạng người gì, vừa nhìn đã cảm thấy giật mình, nàng phát hiện thì ra là Ma tộc nhìn không khác gì nhân loại, nếu nói khác nhau duy nhất thì cũng chỉ là quần áo trên người bọn họ khác nhau, mà trong một mảnh màu đen lẻ tẻ có chút màu trắng.

Mà phần lớn Ma tộc bên kia đều mặc trang phục màu xanh lá, rất ít có mấy người mặc huyền bào, mà những Ma tộc mặc huyền bào kia có nam có nữ, hình như cũng là đẳng cấp không thấp, bọn hắn đều là vẻ mặt ngạo nghễ, âm lãnh lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào phe của mình.

Đoàn Diệc Lam cảm thấy không ổn, không đi dò xét những Ma tộc kia nữa, âm thầm suy nghĩ xem lát nữa mình có nên chuồn đi hay không.

Ở ngọn núi tiếp giáp với ngọn núi của những người khác, có sáu bóng người đang đứng, trong đó có một nữ tử mặc ngân giáp xinh đẹp, chính là Lãnh Sương Hoa, sau lưng nàng có hai nam tử thực lực đều là Nguyên lực trung kỳ tầng 2.

Còn về thống lĩnh của Ma tộc là Hoắc Viêm, Hoắc Viêm thì cười híp mắt nhìn Lãnh Sương Hoa một lời không nói, ánh mắt nhảy lên làm cho người ta không thoải mái, hắn giống như tùy ý nói: “Lãnh Tướng quân, đại hội đoạt cờ này chúng ta đã thắng liên tiếp ba năm, các ngươi là bởi vì thực lực không giỏi hay là bởi vì yêu quý nhân tài giấu những người kế tục giỏi đi, sợ bị các tinh anh Ma tộc trẻ tuổi chúng ta chém gϊếŧ?"

Lãnh Sương Hoa không yếu thế chút nào: “Hoắc tướng quân, lâu không gặp vậy mà công phu miệng lưỡi trêu chọc của ngươi lại tăng lên không ít, nếu như thực lực của ngươi cũng có thể tiến triển thần tốc như thế thì có lẽ cũng không ở lại chỗ này năm năm."

Tác giả có lời muốn nói: Không phải quần áo tiểu tỷ tỷ muốn mặc thì có thể mặc, ngoại bào cũng không được!