Buồng vệ sinh cũng không được Từ Nhạc sửa sang tốt, chỉ có một cái bệ rửa mặt đơn giản cộng thêm một cái cầu tiêu ngồi chồm hỗm, ngay cả vòi hoa sen cũng không có. Lầu hai thì đừng nói giường, ngay cả một tấm chiếu cũng không thấy bóng dáng, chỉ dùng làm một nơi chứa đồ đơn giản, bởi vì lúc trước Từ Nhạc phải về nhà mỗi ngày.
Dù cho trong nhà có một đôi bố mẹ vợ khinh thường hn.
Dù cho trong nhà có một cô em vợ chuyên gây sự chỉ điểm.
Dù cho trong nhà có một bà vợ không ngủ cùng hắn ta.
Nhưng mỗi ngày sau khi làm xong việc trong cái tiệm sách vốn cũng chả có việc gì này, buổi tối Từ Nhạc vẫn sẽ đóng cửa tiệm thảnh thơi mà về nhà.
Đây là về mặt thời gian, chưa nói tới tôn nghiêm đã không có tự do nhưng hắn ta vui vẻ chịu đựng.
Hắn ta yếu ớt, hắn ta hoảng sợ, hắn ta không có lòng dũng cảm mà.
Bởi vì hắn ta là Từ Nhạc, hắn ta không phải là nhân vật lớn nào đó từng lưu danh sử sách, cho nên mọi người cảm thấy hắn vậy là bình thường.
Nếu như hắn ta khoác lên thân phận của một người ở cổ đại, thì sinh hoạt như vậy lại mang tới cho người ta cảm giác đại trí giả ngu, không lý do mà tăng thêm rất nhiều cảm xúc.
Châu Trạch không hiểu được cảm xúc của Từ Nhạc, hắn lớn lên ở cô nhi viện, tâm tình tự ti trong lòng mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng thật sự có tồn tại, cho nên hắn nhạy cảm, hắn liều mạng, dù là trong cuộc sống, học tập hay là công việc của mình hắn đều kiên trì muốn làm đến tốt nhất ưu tú nhất.
Chỉ là lúc này, nhìn khuôn mặt ướt nhẹp trong gương kia, trong lòng Châu Trạch xuất hiện cảm giác thương hại.
Thương hại Từ Nhạc, đồng thời cũng thương hại chính mình.
Mỗi người đều có một l*иg sắt của mình, chỉ là kiểu dáng và kích thước khác nhau nhưng chung quy lại vẫn bị giam cầm.
Châu Trạch không muốn làm quỷ vương gì cả, cũng không còn hy vọng xa vời dựa vào sức mạnh đặc biệt của mình hô mưa gọi gió ở dương gian. Một mặt là do hắn hiểu rõ nếu như mình biểu hiện quá mức sẽ lập tức xảy ra chuyện không tốt, còn mặt khác, có lẽ là do đời trước đã quá mệt mỏi, đời này muốn đổi một kiểu sinh hoạt khác.
Cho dù thế nào, hắn đều muốn sống sót, dùng thân thể này để tiếp tục sống sót.
Xòe bàn tay ra trước mặt mình, móng tay đã sớm biến mất không còn chút khác lạ nào.
Châu Trạch cười cười.
Quên đi, có lẽ là do mình đáng bị vậy!
Cầm khăn mặt lau đi nước trên mặt, lại lau tay, Châu Trạch ra khỏi phòng vệ sinh, chỉ là lúc đi ra vẻ rầu rĩ trên mặt đã biến mất, trở nên thoải mái hơn.
Cô bé vẫn ngồi trên cái ghế nhựa thấp, vô cùng tập trung nhìn sách tranh minh họa của mình.
- Chú à, Nhị Nhị khát nước.
Cô bé hô lên với Châu Trạch, giống như là một vật nuôi làm nũng giả đáng yêu với chủ nhân.
Châu Trạch gật đầu, lấy một cái ly giấy rót nước, nước ấm vừa phải đưa tới trước mặt Cô bé.
Cô bé nhận ly nước uống một ngụm, khóe miệng cong lên như trăng non.
Châu Trạch ngồi bệt xuống nền gạch men sứ, vươn tay xoa đầu Cô bé, thoải mái không chút phòng bị nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cô bé tiếp tục xem sách.
Châu Trạch tiếp tục nằm bên cạnh.
Một lớn một nhỏ, ở chung quá mức bình yên.
Cô bé sẽ lấy một vài chuyện xưa chia sẻ với Châu Trạch, hắn cũng đáp lại, rồi nói cho cô bé một vài lời ngụ ngôn, đạo lý ẩn trong câu chuyện hoặc là một chuyện xưa nhỏ khác.
Cũng không biết qua bao lâu, chiếc xe màu đỏ có rèm che kia lần thứ hai lái tới.
Mẹ của cô bé mở cửa ra, ngỏ ý cảm ơn với Châu Trạch. Đầu tóc của cô lúc tới là kiểu gì thì hiện tại vẫn là cái kiểu đó, khóe miệng Châu Trạch hơi cong lên, thật sự muốn đề nghị vị phu nhân này tới cửa hiệu cắt tóc kia đòi một lời giải thích, không nên lừa gạt người ta như vậy.
Đương nhiên, nếu hắn thật sự đề nghị như vậy, có khi vị phu nhân này lại trách hắn xen vào chuyện của người khác đấy.
Cô bé khom lưng nói cảm ơn với Châu Trạch, sau đó rời đi cùng mẹ mình.
Từ đầu đến cuối, Cô bé không hề quay đầu lại nhìn hắn.
Đi, chính là đi.
Châu Trạch đi vào trong quầy, cầm hộp quà mà vị phu nhân kia mang tới lúc đầu, thế nên mới phát hiện ra bên trong có một xấp tiền mặt, 3000 nhân dân tệ.
Cũng không tệ lắm, Châu Trạch không muốn trả lại.
Hắn đang thiếu tiền, lấy xài tạm đã!
Châu Trạch cảm giác bản thân đã nghĩ thông, giống như là người tu chân bỗng nhiên hiểu ra ý niệm trong đầu vậy.
Nhưng cũng có cảm giác mình là vỏ mẻ lại sứt, mặc kệ mọi người mưa gió ra sao, mình vẫn cứ tự nhiên.
Chỉ là nói thế nào thì bản thân bây giờ cũng thoải mái hơn nhiều rồi.
Châu Trạch thuận tay cầm lấy một quyển sách được bao bọc rất lớn từ trên giá xuống. Đây là bảng chữ mẫu của một học giả có tiếng, thuộc về mặt hàng không bán được, không biết đầu Từ Nhạc lúc trước có phải bị cửa sắt lớn nghiền qua nghiền lại vô số lần hay không, mà cả loại sách này cũng thu mua vào.
Tiện tay mở ra, một trang này vừa hay lại là bốn chứ - Hiếm khi hồ đồ- .
- Chậc chậc...
Châu Trạch chép miệng, thú vị thật.
Nhìn đồng hồ phát hiện đã sắp chạng vạng tối, nghĩ lại bản thân còn hẹn bác sĩ Lâm buổi tối gặp nhau đi xem phim, Châu Trạch tính đi ăn một bữa cơm trước.
Đi qua hàng xóm, Châu Trạch sửng sốt khi thấy Hứa Thanh Lãng ngồi quỳ dưới đất.
Đôi mắt anh ta đỏ bừng, bên người đặt rất nhiều bình rượu, lúc này trong tay anh ta còn đang cầm một bình rượu tiếp tục uống.
- Không công bằng... Thật là không công bằng...
Hứa Thanh Lãng tự lẩm bẩm, cho dù Châu Trạch đi vào trong tiệm thì dường như anh ta cũng không phát hiện.
- Này?
Châu Trạch vươn tay vỗ bả vai Hứa Thanh Lãng:
- Anh vẫn ổn chứ?
Hắn rất muốn nhắc nhở Hứa Thanh Lãng, uống say đối với một người đàn ông khác chỉ có thể bị trộm một ít tiền nhưng nếu Hứa Thanh Lãng uống say mà đi ra ngoài thì không chỉ đơn giản là mất tiền thôi đâu.
Thậm chí, nếu để cho anh ta và một cô nàng cùng nhau nằm ở lối đi bộ vào đêm khuya, thì khả năng Hứa Thanh Lãng bị xâm phạm phải nhiều gấp ba lần cô nàng kia.
Thân thể Hứa Thanh Lãng run lên một cái chậm rãi ngẩng đầu, bộ dạng khóc tới mềm mại đáng yêu khiến người ta nhìn mà thương, tay làm kiểu lan hoa chỉ, chỉ Châu Trạch, buồn bã nói:
- Hôm nay, là ngày giỗ bố mẹ tôi.
Châu Trạch trầm mặc một hồi nói:
- Bớt đau buồn.
Chờ trong chốc lát, Hứa Thanh Lãng tiếp tục uống rượu.
Châu Trạch chỉ có thể nhắc nhở:
- Đêm nay, không làm cơm nữa?
- Làm! Làm cơm!
Hứa Thanh Lãng loạng choạng mà đứng lên, eo nhỏ như cành liễu đung đưa vô cùng mê người, nhất là loại tư thế lung lay sắp đổ này, khiến người ta hận không thể nhào lên mà đỡ lấy anh ta, ngửi lấy hương vị trên người anh ta.
- Có miễn cưỡng quá không?
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Châu Trạch vẫn ngồi xuống ghế, chuẩn bị chờ ăn.
Hắn ăn bữa cơm không dễ dàng, cho nên sẽ không đi tìm nhà thứ hai.
Hứa Thanh Lãng vung vung tay đi vào trong buồng.
Bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng bếp nổi lửa, Hứa Thanh Lãng đang xào thức ăn.
Châu Trạch lấy lấy điện thoại di động ra, nhìn tin nhắn mà bác sĩ Lâm vừa mới gửi cho mình, cô ấy nói sắp tới đón hắn.
Châu Trạch nhắn lại một chữ:
- OK!
Ngẫm lại cảm thấy như vậy chưa đủ long trọng lại nhắn thêm một icon pháo binh cười ha ha.
Ngay sau đó lại cảm thấy quá mức sỗ sàng, nên thu hồi lại tin nhắn đó.
Lại suy nghĩ gửi rồi mà thu về thì có vẻ giấu đầu hở đuôi quá, nên lại nhắn thêm hai chữ “Haha”
Ngay sau đó lại cảm thấy mấy chữ “Haha” không đủ thành ý nhưng nếu thu về lần nữa thì lại quá ra vẻ.
Rối rắm thật...
Châu Trạch đang rối rắm bên bàn cơm.
Một vị đầu bếp khác đang xào thức ăn cũng rất rầu rĩ.
Trong nồi là thịt đang xào lại, xào xong thì phủ lên cơm tẻ sẽ thành một đĩa cơm thịt xào rất đơn giản cũng rất ngon miệng.
- Dựa vào cái gì cô ta không bắt cậu, mà bắt bố mẹ tôi?
Hứa Thanh Lãng vừa xào đồ vừa lầm bà lầm bầm.
Cổ ngữ từng nói, không sợ thiếu chỉ sợ chia không đều, những lời này nói ra rất nhiều đạo lý cũng nói lên một mặt u ám nhất của lòng người.
- Chuyện này không công bằng, thực sự không công bằng.
Hứa Thanh Lãng tiếp tục lẩm bẩm:
- Vì cái gì mày có thể vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp? Tại sao có thể vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp chứ?
Ánh mắt Hứa Thanh Lãng đờ đẫn nhưng tốc độ tay xào đồ ăn lại không thay đổi. Anh ta là một đầu bếp giỏi, xào đồ gần như đã thành một loại bản năng.
Hứa Thanh Lãng lặng lẽ lấy ra một cái bình màu vàng từ trong ngăn kéo dưới bếp, đổ một ít bột phấn vào trong thịt đang xào.
- Vì sao mang bố mẹ tôi đi mà cậu không đi? Chẳng lẽ là vì cậu cứu mạng cô ta?
- Ha ha, nực cười.
- Cậu muốn ăn cơm sao?
- Được, tôi làm cơm cho cậu ăn.
Hứa Thanh Lãng không ngừng hít sâu.
- Đã xong chưa?- Châu Trạch ở bên ngoài giục.
- Xong rồi đây.
Hứa Thanh Lãng sửng sốt, trong ánh mắt dần hiện ra chút sợ hãi và phân vân nhưng vẫn đậy nắp nồi lại. Anh ta phát hiện mình còn chưa cho cơm vào lò vi sóng hâm nóng, nên đành phải đi hâm nóng cơm.
Chờ cơm tẻ hâm nóng xong, Hứa Thanh Lãng đổ thịt xào lên trên rồi mới bưng đồ ăn ra.
Châu Trạch đang xoắn xuýt nhìn màn hình màn hình điện thoại di động, thấy Hứa Thanh Lãng có vẻ thất thần chán nản đi tới đặt cơm canh xuống thì có chút lo lắng hỏi:
- Bộ dạng này của anh có khi nào quên cho muối không?
Hứa Thanh Lãng lắc đầu.
Châu Trạch cầm đũa lên chuẩn bị ăn.
Tay Hứa Thanh Lãng run lên môi khẽ nhếch lúc đang chuẩn bị lên tiếng thì Châu Trạch lại buông đũa xuống.
- Có nước ô mai hoặc nước khổ qua không?- Châu Trạch hỏi.
- À, có đây.
Hứa Thanh Lãng đi vào bếp cầm một ly nước ô mai đi ra.
Châu Trạch bưng ly nước ô mai lên trước ngửi mùi vị sau đó hít sâu một hơi, lúc hắn chuẩn bị uống vào thì điện thoại di động lại rung lên một cái.
- Tôi tới rồi, đi ra đi.
Châu Trạch có chút do dự nhưng vẫn đặt ly nước ô mai xuống.
Hắn biết bản thân nếu dựa vào ly nước này ăn cơm thì một đoạn thời gian thật lâu sau đó cả khuôn mặt đều là vẻ chua loét, giống như người chung quanh đều đang thiếu nợ hắn một số tiền lớn.
Ngẫm lại, thôi quên đi.
Cộng cả kiếp trước và kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn hẹn một cô gái đi xem phim, bản thân vẫn nên trang trọng một chút thì tốt hơn.
Không còn cách nào, bác sĩ Lâm với bản thân kiếp trước chỉ là phó bản độ khó sơ cấp trong nhiệm vụ tân thủ mà thôi.
Hiện tại khi đổi thành túi da Từ Nhạc này, nhiệm vụ tân thủ trong nháy mắt biến thành nhiệm cấp đại BOSS rồi.
Bản thân cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa?
Bây giờ hắn phải cố gắng đánh bại... bản thân? Sau đó mới có thể ôm người đẹp về.
- Tiền ghi sổ đi, cuối tháng tính một thể, tôi đi trước đây.
Châu Trạch đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Xe của bác sĩ Lâm đậu ở ven đường, cửa xe đang hạ xuống chờ hắn.
Mà trong quán cơm, sắc mặt Hứa Thanh Lãng biến đổi liên tục, ngay sau đó lại hất cái đĩa cơm thịt xào xuống dưới đất, rồi ôm đầu ngồi bệt xuống đất khóc lên.
Anh ta khóc càng ngày càng lớn tiếng.
Đến cuối cùng, đã biến thành gào khan....