Chương 8: Trừng phạt

“Đi ra ngoài.”

Tầng bốn ngôi nhà gồm phòng khách, phòng ngủ chính cùng với thư phòng. Cách một bức tường, Cát Giai Uyển khẽ cắn môi, nhận mệnh mà từ trong ổ chăn chui ra, chân trần đi đến thư phòng của Cố Trạm.

“Anh về rồi.”

Gặp người nói tiếng người, thấy Cố Trạm phải nói lời yêu thương. Đây là cách mà Cát Giai Uyển tồn tại cho tới nay.

Cô tiến lên, đi về phía sau Cố Trạm, hai tay đặt lên vai anh, hơi hơi khom lưng, khuôn mặt gần sát lỗ tai anh, từ màn hình máy tính tối đen,cô thấy bộ ngực của chính mình.

Không có biện pháp, cổ áo này quá rộng,chỉ cần hơi cúi người xuống một chút đều sẽ lộ ra.

Dù sao trong chốc lát đều phải cởi, cô đã quen rồi, cũng không sao cả.

“Sao anh về muộn vậy?”

“Hảo hảo nói chuyện.” Cố Trạm nhướng mi.

Cát Giai Uyển: “……”

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu*.*nghĩa là khi thua kém người khác về quyền lực và cơ hội thì phải cúi đầu chịu thua.Cô nhẫn!

Cát Giai Uyển đứng thẳng dậy, khôi phục giọng nói bình thường của mình: “Anh muốn xem diễn?”

“Nghe xong một nửa.”

“Nói cái gì?”

“Si nam oán nữ*.”*Si nam oán nữ :chỉ những người đàn ông và phụ nữ yêu nhau sâu đậm nhưng không thỏa mãn về mặt tình cảm.Cát Giai Uyển bĩu môi, không thể không nói: “Thật tục, cũng không có gì để xem.”

Cố Trạm biết cô thích diễn kịch,nhưng anh lại tránh không nói ra: “Đừng đứng như vậy,lại đây bóp vai cho anh.”

Cát Giai Uyển trực tiếp trợn trắng mắt, hoàn toàn đã quên màn hình máy tính vẫn đen.

“Được rồi.” Cô nũng nịu nói.

Cố Trạm không tiếng động mà cười cười, lạnh giọng nói: “Trọng điểm.”

Cát Giai Uyển dùng hết sức bóp chặt, còn chưa niết anh đau,ngược lại còn làm đau chính mình.

Không nói lên lời,đối với kĩ thuật xoa bóp của cô,nhiều năm trôi qua như vậy vẫn không thay đổi gì,chính vì Cố Trạm nhàn rỗi mới luôn nghĩ lấy chuyện này ra tra tấn cô.

Thật là biếи ŧɦái.

“Không có sức?”

Kinh nghiệm nói cho Cát Giai Uyển biết, ở chỗ của Cố Trạm, mọi việc đều phải báo trước,tuyệt đối không thể nói thẳng chính mình sức lực.

Vì thế cô miễn cưỡng cười vui nói: “Anh trai,gần đây thể lực của em quả thật đã tăng lên một bậc, đáng tiếc em gái này bởi vì vào núi lơ là rèn luyện, vì vậy mới ấn được hai phút liền không có đủ sức lực, nói đến thật sự hổ thẹn, cho nên em gái quyết định, từ ngày mai……”

“Nói tiếng người.”

“Em không có sức.”

Cố Trạm liền bố thí mà hừ hừ: “Vậy không cần ấn, lại đây ngồi.”

Lại muốn ngồi a……

Cát Giai Uyển không tình nguyện mà đi vòng đến phía trước, khi ngẩng mặt lên là một nụ cười khanh khách, cô mở chân ra, khóa ngồi đi lên.

Âʍ ɦộ trực tiếp tiếp xúc với đũng quần Cố Trạm.

Cố Trạm mơ hồ cảm thấy khác lạ, vừa sờ một cái, nhất thời liền ngạnh.

“Không mặc qυầи ɭóŧ?”

Cát Giai Uyển cười,hôn lên đôi mắt anh, nói: “Đỡ mất công anh phải cởi ra sao.”

“Ồ.”

Cố Trạm nhướng mày,nghịch ngợm xoa mông cô, xoa một vòng, xoa đến cô nhịn không được mà vặn vẹo, cánh tay vòng qua cổ anh, tinh tế mà thở dốc.

Trên người cô rất thơm.

Cố Trạm hôn lên cổ cô, “Sao lại tự lau người cho mình?”

Khác không nói, cách Cố Trạm tán tỉnh thì vẫn là đủ loại đa dạng. Cát Giai Uyển chậm rãi tiến vào trạng thái, cắn lỗ tai anh, “Chờ anh trở về mất rất nhiều thời gian, ở phòng máy lạnh da rất khô.”

Lúc này,nụ hôn của Cố Trạm đã chạm đến bộ ngực của người phụ nữa.

Lớp vải mỏng như cánh ve, bị anh làm ướt một vòng.

“Tại sao phải chờ?” Anh hỏi.

Cát Giai Uyển giương chân, môi âʍ ɦộ đầy đặn lộ ra bên ngoài, cọ xát vào quần anh, một trên một dưới, hoa tâm rất nhanh đã ra nước, cô sảng đến nhíu mày, rồi lại cảm thấy không đủ, chỉ có thể càng dùng sức mà cọ.

“Em nói đi?”

Cố Trạm nâng mông cô lên, bộ ngực no đủ trực tiếp đỉnh đến trước mặt, vùi sâu vào khuôn mặt anh, hương thơm ngào ngạt lan tỏa, anh liền cắm hai ngón tay tiến vào hoa huyệt ướŧ áŧ.

“Mới vậy mà đã ướt, vừa rồi tự chính mình chơi?”

Hai ngón tay khép lại, đi vào rất nhanh, moi đào dâʍ ŧᏂủy̠,dị vật rất nhỏ nhưng lại vô cùng tê dại, Cát Giai Uyển hét lên, “Mới không có…… A lại...lại vào sâu hơn……”

“Như vậy có đủ hay không?”

Cố Trạm ấn vào giữa hành lang non nớt hung hăng mà nghiền, anh biết nơi này là điểm mẫn cảm của Cát Giai Uyển, vì vậy anh không tiếc mà dùng sức, run rẩy dường như chấn động, đầu ngón tay dùng sức đến mức trở nên trắng bệch ——

“A a a tới rồi, tới rồi!”

Cát Giai Uyển rất nhanh liền cao trào.

Nói cách khác, là Cố Trạm biết làm thế nào mới có thể đủ làm cô cao trào.

Tây viện tuy rằng không có nhiều người sinh sống, nhưng công việc dọn dẹp chưa từng dừng một ngày nào. Trừ bỏ một số đồ đạc,thì mặt bàn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nào.Cố Trạm thở hắt ra, đặt Cát Giai Uyển đang cao trào xuống sau đó cởi thắt lưng.

Trên tay đều là nước, cọ đến quần anh nơi đâu cũng có nước, anh không để ý, bẻ hai đùi Cát Giai Uyển ra, nhìn dòng nước đang chảy róc rách giữa hai chân cô.

Thật tuyệt.

Lông mao đều được cạo sạch, âʍ ɦộ lộ ra sạch sẽ,nhìn không sót một thứ nào.

Anh khảy khảy hai khối thịt non nớt kia.

Cát Giai Uyển run lên, nâng một chân lên, treo ở trên tay, kết quả kiến cho khối thịt non càng mở ra, anh thậm chí còn thấy được huyệt thịt bên trong đang mấp máy.

Gắt gao chật hẹp, nhưng lại có thể nuốt chửng lấy du͙© vọиɠ của anh.

“Anh không định cắm vào à?” Cô hỏi.

Nghe vậy, Cố Trạm rũ mắt, đỡ lấy côn ŧᏂịŧ đang cương cứng, loát động vài cái, để ở huyệt khẩu.

“Nói điều anh thích nghe.”

Cát Giai Uyển mắng to ở trong lòng, ngoài miệng lại vui sướиɠ nói: “Anh trai dùng sức làm em nha, Uyển Uyển rất khó chịu, nhanh vào đi.” Nói xong cô còn sờ lên bộ ngực chính mình.

Đầu tiên nhéo đầṳ ѵú, sau đó lại di chuyển núʍ ѵú, chỉ chốc lát sau, đầṳ ѵú liền cứng giống như hòn đá.

Cũng không phải do Cát Giai Uyển muốn gọi Cố Trạm là anh trai, mà là bởi vì Cố Trạm không cho cô gọi anh là chú.

Anh hơn cô bảy tuổi.

Mà cố tình người này, chính là không muốn nghe người khác nói mình lớn tuổi.

Cố Trạm cắm xuống mà nhập.

Anh kỳ thật nghe thấy cô nói cho có lệ.

Khô cằn mà cầu hoan, căn bản nhìn không ra một chút du͙© vọиɠ nào.

Nhưng đối với Cát Giai Uyển,anh từ trước đến nay vẫn không bao giờ chọn.

Chỉ cần cô ở trước mặt, cái gì cũng không làm, chỉ cần cô cười thật lòng với anh một chút, anh đều có thể đối với cô sinh ra du͙© vọиɠ.

Nhưng cô chưa bao giờ hiểu.

————

Hỏi: Cô ấy không hiểu, vậy tại sao anh không nói?

Cố Trạm: Đừng hỏi, hỏi chính là không hiểu.