Chương 7: Nô Tính

Kỳ thật Cát Giai Uyển cũng không biết nên hình dung quan hệ giữa mình với Cố Trạm như thế nào.

Nói là tình nhân cùng kim chủ, hoàn toàn không hẳn vậy. Bởi vì cơ bản cô chưa từng động đến số tiền anh đưa.Nhưng nếu nói không phải, lại không đúng, mấy năm nay anh giúp đỡ cô rất nhiều, mà cô cũng nhờ anh mà tránh đi không ít phiền phức.

Nói là theo như nhu cầu pháo hữu*,cũng không hẳn. Rốt cuộc pháo hữu cũng sẽ không có thêm phúc lợi nấu cơm,giặt quần áo. Tuy nhiên, bọn họ trừ lúc ăn cơm,thì phần lớn thời gian đều là vận động kịch liệt ở trên giường, gần như không có thời gian tâm sự,nên lúc làm xong liền coi nhau như người lạ.*pháo hữu :bạn tình,bạn giường :))Nói là tình yêu —— vẫn là thôi đi, hai chữ này đặt lên người cô cùng Cố Trạm , căn bản là không dùng được.

Bởi vì Cố Trạm không thích cô.

Năm đó anh muốn cô, là bởi vì anh chưa bao giờ làm ăn thua lỗ.

Mà cô có thể ở cạnh anh lâu như vậy,cũng bởi vì anh dùng cô như thói quen mà thôi.

Ở phương diện này anh có thói ở sạch rất nghiêm trọng, có lẽ cũng do một phần nguyên nhân này.

Còn với những người phụ nữ bên ngoài,họ không nằm trong tầm kiểm soát của Cát Giai Uyển.

Nếu cô yêu, cũng chỉ là ở căn hộ thành hồ phía Tây mà thôi, ra khỏi đó, cô cùng Cố Trạm chính là hai người xa lạ không quen biết.

Vũ Họa Phường là cái ngoài ý muốn.

Bảy năm trước, loại ngoài ý muốn này rất ít khi xảy ra.

Cát Giai Uyển cảm thấy chính mình trong khoảng thời gian này thật sự xui xẻo đến tột đỉnh, từ bị đổ oan, đến đau chân, sau đó lại bị bắt tại trận…… Mọi chuyện tồi tệ này đều bắt nguồn từ cuộc cãi vã với Cố Trạm một tháng trước.

Cố Trạm không chịu đồng ý cho cô vào núi.

“Đây là công việc của em, hơn nữa không phải là em chưa từng lên núi.”

“Đó là lúc ấy em không đi lâu như vậy.”

“Một tháng mà thôi.” Trong lòng rõ ràng biết người này khó chịu vì cô thoát khỏi tầm kiểm soát của anh, Cát Giai Uyển không khỏi châm chọc mỉa mai, "Lúc anh đi công tác, em chưa từng ngăn cản anh.”

Cố Trạm cũng không có bị chọc cho tức giận.

Anh không nóng không lạnh mà đáp: “Cát Giai Uyển, em phải hiểu, anh mới là ông chủ của em.”

Hồi ức tạm dừng, Cát Giai Uyển rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt quan hệ gữa mình cùng Cố Trạm.

Ông chủ và nhân viên.

Thật ra, giữa bọn họ còn có một hợp đồng.

Chỉ là thời hạn tương đối trừu tượng hóa: hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của bên A.

Theo yêu cầu hợp đồng, Cát Giai Uyển không có quyền đơn phương chấm dứt, nói đây là điều khoản của bá vương cũng không quá sai.

Một ông chủ tùy tâm sở dục,và một nhân viên tùy ý.

Hơn nữa cô vẫn phải chiếu cố ông chủ này.

Răng Cát Giai Uyển ẩn ẩn đau,cô làm lơ ánh mắt của Cố Trạm, lại cự tuyệt ý tốt của Dương Chấp,tự mình đón xe trở về Tây viện.

Ở trên xe, cô tiếc hận, thật vất vả mới tiến vào Vũ Họa Phường, cư nhiên còn chưa kịp xem kịch đã phải tìm cớ trốn đi, thật là thảm càng thêm thảm.

Tóm lại, vẫn là câu nói kia.

Đều do Cố Trạm!

*

Thành hồ Tây viện ở cuối phía nam Hách thành, chiếm phần lớn diện tích,nhưng lại chỉ có mười căn hộ, phòng ở thiết kế như một ngôi vườn, phải đi qua sân mới có thể nhìn thấy tòa nhà chính.

Tấc đất tấc vàng, có thể sống ở nơi này thì chính là phi phú tức quý*. Ngoại trừ Cát Giai Uyển,cô chính là được hưởng từ Cố Trạm.*phi phú tức quý :không giàu có thì cũng là người có địa vị.Giống như xe taxi,chúng thường không xuất hiện ở gần đây ——

Cát Giai Uyển từ xe taxi bước xuống, đi ngang qua phòng an ninh, trực ban chính là chú Lý, cô mỉm cười.

Chú Lý nói: “Đã lâu không gặp Cát tiểu thư.”

Cát Giai Uyển: “Gần đây cháu hơi bận.”

Bất quá ngay cả khi không bận, cô cũng rất ít khi qua đây. Phòng ở quá lớn,lại không có người, còn không bằng cô ở trong ký túc xá của trường học, ít nhất đến lúc ăn cơm còn có đồng nghiệp.

Căn nhà được Cố Trạm mua 5 năm trước, chủ cũ là một nhà thư pháp nổi danh, một học giả diễn xuất, theo đuổi sự nho nhã yên tĩnh, căn nhà mang phong cách Trung Quốc được thiết kế bởi một người nồng hậu .

Cát Giai Uyển rất thích, liền không nghĩ tới sửa lại căn nhà. Mà Cố Trạm cũng không quan tâm, anh rất bận, không có dư thừa thời gian quan tâm việc đó.

Sau khi tập xong yoga và ngâm mình trong nước ấm,Cát Giai Uyển cẩn thận tẩy da chết toàn thân,sau đó lại thoa kem dưỡng thể thơm phức, cô chọn một bộ nội y kiểu dáng Cố Trạm thích, hướng đến trên giường nằm xuống chờ anh tới lâm hạnh.

Cát Giai Uyển cảm thấy mình là một nhân viên rất có năng lực.Khuôn mặt luôn được bảo dưỡng, quản lí thân thể rất tốt, ra cửa đi dạo phố quần áo giày dép có thể không mua, nhưng nhất định phải đi dạo một vòng quanh cửa hàng nội y.

Cố Trạm rất hay làm "hỏng" nội y của cô, những bộ nội y gợi cảm mặc trên người cô, đều không còn nguyên vẹn.

Nhưng anh cũng không phải loại ông chủ áp bức nhân viên.

Thời gian của cô vẫn là rất tự do, một tháng đến Tây viện khoảng ba lần, cho nên những đồng nghiệp trong luôn nói cô độc lai độc vãng*, thậm chí còn lười không muốn về nhà——*độc lai độc vãng :tự làm mọi thứ một mình.Nếu nói về nhà thì nơi nào sẽ là nhà của cô?

Cát Giai Uyển nhắm mắt lại, bắt đầu liên tưởng.

Giờ khắc này cô chính là một con mèo, khoác lên bộ lông xinh đẹp, lười biếng mà hất đuôi ở trên giường.

Cô đang làm cái gì vậy? Cô đang đợi chủ nhân về nhà.

…… Phi! Cái gì mà chủ nhân!

Cát Giai Uyển mở to mắt, chính mình bị thuần dưỡng tới nô tính ghê tởm quá rồi, chỉ nghe ngoài phòng một trận động tĩnh, cô xuống giường, đi đến bên cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn sáng trong nhà kho.

Cố Trạm đã trở lại.

Vì thế cô lại nhảy lên giường, đắp chăn lên, giả bộ ngủ.