Edit: An Ju
Hiện tại, trong phòng thi hoàn toàn yên tĩnh, Tôn Tượng đang cầm đề thi đọc đề. Hắn nhìn cái người đang ngủ với vẻ thỏa mãn trong góc phòng học, đôi mắt đen láy dưới cặp kính lóe qua một tia khinh thường. Hừ, quả nhiên là tác phong của học sinh hư, cho dù là kỳ thi chính quy cũng không thèm làm bài.
Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường ngay trước mặt mình, đã sắp đến lúc nộp bài, chỉ còn nửa tiếng.
Hắn cúi đầu nhếch mép, nói thầm: “Đúng là phải nghiêm phạt học sinh hư, sắp rồi ~”
Tôn Tượng năm nào cũng đứng đầu lớp, dù hiện tại hắn đang ở môi trường cấp 3* tràn đầy cạnh tranh này cũng là như vậy. Đã từng có vài người bạn cùng lớp nói với hắn rằng hắn giống như một cỗ máy đa tài, làm người khác không thể tìm ra được khuyết điểm.
*nguyên tác là “cao giáo” (高校), nghĩa của nó theo từ điển Trung-Anh là “high school” nên cũng ngang ngửa với trường THPT hay còn gọi là trường cấp 3 ở VN.Thực ra, một ủy viên kỷ luật như hắn trong mắt những người thuộc hội học sinh còn tốt hơn nhiều.
Không chỉ tuấn tú, tính cách cũng ôn hòa, thành tích học tập lại tốt, làm việc cũng rất nhanh và hiệu quả. Dù hắn luôn bày ra vẻ lạnh lùng nhưng vẫn có một số người thầm thương trộm nhớ hắn.
Một tiếng trước khi nộp bài thi hắn đã làm xong rồi, nhưng với tính tình cầu toàn, hắn vẫn kiên quyết kiểm tra đi kiểm tra lại. Hắn không cho phép bản thân mắc một sai lầm đơn giản nào đó, đó cũng là xuất phát từ bản năng.
Cuối cùng khi đã chắc chắn không có lỗi sai gì, mới đặt bài thì đầy chữ xuống. Cảm thấy buồn chán lại đưa mắt nhìn về phía cái góc kia, hình như sắp chảy cả nước bọt ra rồi, hắn nhìn cái bộ dạng lôi thôi của cái người kia mà nhíu mày một cái.
Nếu muốn hỏi vì sao Tôn Tượng kiên trì cho rằng người kia là học sinh hư, thì với cách nhìn của hắn: Bản thân không thể vừa mắt được cái loại nam sinh cả ngày nằm trong tầm ngắm của mình mà còn có thể phách lối như thế, áo quần xốc xếch, đánh lộn ẩu đả, hút thuốc uống rượu…
Thú thực, hắn không muốn nhìn thấy cái người kia một chút nào.
Thế nhưng hắn luôn có thể nhìn thấy người kia ở chỗ nào đó đánh nhau với người khác như những con thú dù là ở trường học hay ở trong hẻm nhỏ.
Hắn không ghét kiểu liều mạng như vậy, trái lại, hắn muốn được trải nghiệm kiểu kích thích làm người tim đập dồn dập đó.
Cho nên, hắn từng có một khoảng thời gian đi đánh hắc quyền*, nhưng sau vì một ít chuyện mà không thể không ngừng.
*Đánh hắc quyền (打黑拳) hay còn gọi là quyền anh ngầm. Các trận đấu đều là bất hợp pháp, có chứa yếu tố cá cược và trên cơ bản là không hề có quy tắc. Các trận đấu quyền anh là “cuộc chiến không giới hạn” thực sự, chỉ kết thúc khi một trong hai đấu thủ bị giết hoặc bị vô hiệu hóa.Bất luận đối phương thân thủ có tốt đến đâu, tên trên bảng thành tích có gần hắn thế nào, hắn vẫn không vừa mắt cậu ta…
Chính là không vừa mắt, không vừa mắt thì đó là ghét rồi.
Đang lúc hắn rảnh phát ngấy, xoay ra đằng sau nhiều đến nỗi đau cả cổ, hắn thấy người kia cuối cùng cũng tỉnh. Mắt ngái ngủ mông lung, có lẽ là thấy trên bàn có vài vệt nước, trên mặt cũng có hơi ngại. Dùng tay áo hung hăng lau sạch bàn xong lại dùng tay lau nước bọt còn dư lại trên miệng, động tác rất nhanh, gần như là liền một mạch.
Hắn kinh ngạc phát hiện tên kia nhanh chóng nhìn qua bài thi một chút, liền cắm đầu bắt đầu làm. Hắn ngẩng đầu nhìn thời gian, còn chưa đến 20 phút nữa.
Hắn nghĩ dù có làm nhanh thế nào đi nữa thì trong 20 phút cũng không thể viết xong được, làm sao có thể xong chứ? Chỉ đọc đề rồi suy nghĩ gì đó cũng cần thời gian, hắn biểu lộ vẻ vui mừng trên nỗi đau của người khác rồi quay đầu lại nhìn.
Thế nhưng cứ như là đang đối đầu với hắn vậy, tên kia căn bản không hề ngừng bút, liên tục viết. Tôn Tượng vẫn không dám quay đi, chỉ sợ bỏ qua lúc tên đó ‘ăn bí’, không giải được. Hắn luôn cho rằng học sinh hư chắc sẽ không thể làm xong trong một thời gian ngắn như vậy, nhưng sắp đến lúc hết giờ rồi mà người kia vẫn chưa ngừng viết.
“Tại sao có thể như vậy, nhất định là gian lận…” Tôn Tượng nhìn bài thi của mình, lại nghĩ tới mình mất một tiếng mới làm xong, rồi nghĩ tới cái tên Chu Phòng Tôn kia mới qua chưa được nửa tiếng đã làm sắp xong, liền muốn vò nó lại thành một nắm rồi ném vào đầu tên kia cho hả giận.
Quả nhiên là làm cho người khác rất khó chịu…
Chuông hết giờ vang lên, Tôn Tượng bèn thay đổi thái độ đi tới trước mặt thầy giám thị đưa ra yêu cầu muốn giúp thầy thu bài thi, thầy giám thị nào dám chần chờ, vội vàng đồng ý. Lại nói tiếp, sợ một người nhỏ hơn mình rất nhiều lại còn là học sinh của mình thật đúng là có chút mất mặt, thế nhưng cảm giác áp bách thật sự rất lớn.
Cố ý thu ở bên dãy bàn của Chu Phòng Tôn trước, lúc đi tới trước mặt cậu, hắn có hơi sửng sốt, lập tức kéo lấy bài thi đặt dưới tay cậu, cộc cằn nói: “Hết giờ rồi, nộp bài đi.”
Chu Phòng Tôn liếc nhìn bàn tay còn trắng hơn so với nữ sinh, kiềm lại cơn buồn ngủ kéo tới như lốc, chậm rãi rút bài thi đưa cho hắn.
Nộp xong bài thi, ngáp một cái liền đặt đầu lên khuỷu tay ngủ ngay.
Lúc chuẩn bị ngủ hình như có nghe được một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cực kỳ tức giận nói: “Đồ heo đáng ghét, chỉ biết ngủ thôi.”
Cậu khoát khoát tay muốn xua đi thanh âm đang quấy rầy cậu ngủ kia, nhưng hình như sờ phải một cái gì đó mịn mịn lại có nhiệt độ, cậu không biết là cái gì, vì vậy cố tình vuốt vuốt vài cái.
“Mày…” Tôn Tượng đập rớt cái tay đang sờ tay mu bàn tay mình của Chu Phòng Tôn, nhưng lại thấy tay cậu thu về rồi như không có chuyện gì xảy ra, thay đổi một thế khác xong ngủ tiếp.
Hắn bực bội, nhanh chóng thu hết bài thi đặt trước mặt thầy giám thị, lúc đặt tập bài thi xuống bàn còn vang cái “ầm” một tiếng, làm thầy giật nảy mình.
Cố ý kéo dài thời giạn dọn đồ, chờ học sinh trong phòng học đi hết, hắn nhìn bên ngoài trời sắp trở tối lại nhìn Chu Phòng Tôn đang ngủ say, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Lúc Chu Phòng Tôn tỉnh dậy, bên ngoài đã sáng đèn, cậu xoa xoa hai mắt, duỗi lưng, rồi lấy hết sách trong bàn nhét vào cặp, nhìn thời gian đã sắp 7 giờ rưỡi rồi. Cậu mím môi, cầm cặp đi đến chỗ cửa.
Nhưng cậu gạt tay cầm mẩy lần vẫn không mở được cửa, buồn bực đạp một cái lên cửa phòng. Nghĩ chắc chắn là học sinh trực nhật không nhìn xem trong phòng học có người hay không mà đã khóa cửa.
Cậu lùi về sau một chút, cầm cái cặp to đứng đó ngẩn người.
A, cảm giác thật tốt khi không có mấy con chim sẻ líu ríu bên tai.
Nhưng, đói thì không thể không ăn, cũng không thể qua đêm ở đây, tuy có trở về nhà hay không cũng thế nhưng dù hắn không về nhà thì cũng sẽ không muốn tiếp tục ở đây.
Cậu nhìn rèm cửa sổ bị gió thổi bay lên, nhún vai tỏ vẻ không hề gì. Dù sao cũng chỉ là tầng hai, cẩn thận hơn chút là được rồi.
Linh hoạt xoay người, vừa mới ngồi xổm lấy thế liền nhảy xuống. Thân thủ nhanh nhạy làm người khác phải giật mình, mới chỉ là một thiếu niên.
Cậu nhảy xuống, bị va đập nên hơi choáng, từ từ đứng lên. Nhìn vị trí cặp sách, đi tới nhặt sách trên mặt đất lên.
Còn chưa đi được mấy bước, đã bị một người gọi lại: “Cậu học sinh kia, đứng lại.”
Hết chương 1