Chương 2: Đánh không lại thì đẩy ngã

Edit: An Ju

Chu Phòng Tôn coi như không nhìn thấy tiếp tục đi về phía trước, nhưng lại bị cản đường: “…”

“…”

Nhìn nam sinh mặt mày tuấn tú đang đứng trước mặt mình, cậu nhìn hắn: “Mày gọi tao?!”

“Đương nhiên là gọi cậu rồi, ở đây bây giờ chỉ có hai người chúng ta.” Rõ ràng nhìn bề ngoài nhu nhược, nhưng lại giống hệt như một khối băng. Cậu không ưa nhất một số người, đều là những người mang khí tức giống như loại người trước mặt này. Luôn thể hiện một vẻ lãnh ngạo, nhìn những người khác như nhìn những con sâu con kiến, những người có lòng tự tôn quá cao quả nhiên đều đáng ghét y hệt như những người trong lớp.

Cậu đẩy tay của Tôn Tượng đang chắn trước người, đổi cách nói chuyện khác kèm theo chút lưu manh: “Sao phải căng thẳng như thế, tao nợ tiền mày à?!”

“Không nợ…”

“Vậy mày cản tao làm cái gì? Bây giờ trời đã tối rồi, tao về nhà cũng không được à?!”

“Không phải…”

“Mày muốn ăn đòn phải không?!” Chu Phòng Tôn hiện đã không còn kiên nhẫn nói chuyện tiếp với cái tên mặt tê liệt này nữa, cậu cứ có cảm giác là tên này đang kiếm chuyện.

“Không phải…”

“…” Có thế đừng dùng loại giọng điệu này nữa được không.

“Bạn học, cậu vi phạm kỷ luật rồi.” Ngẩng đầu lên, khiến cho người khác cảm nhận được một loại áp lực vô hình, mắt kính ở dưới ngọn đèn chiếu xuống lóe lên một tia sáng.

Chu Phòng Tôn ngạc nhiên một chút, không phản ứng kịp để hiểu vi phạm kỷ luật theo lời hắn nói là có ý gì.

“Cậu mở cửa sổ đúng không?!” Tôn Tượng vươn ngón tay mảnh khảnh chỉ về phía cửa sổ có tấm rèm đón gió bay bay. “Tôi thấy cậu nhảy ra từ đó.”

“…” Chu Phòng Tôn nhìn hắn một chút, cảm thấy người này thật kỳ lạ, buổi tối rồi còn không về nhà đi còn ở đây bắt người vi phạm kỷ luật, “Đúng thì sao mà không đúng thì sao?!”

“Đúng thì dọn WC 7 ngày, không đúng thì dọn WC 10 ngày…” Trên mặt Tôn Tượng bây giờ xuất hiện một nét cười như có như không, ở chỗ có ánh sáng mờ tối nên nhìn không rõ lắm. “Cút đi, tao không nhảy ra khỏi cửa sổ thì đi ra làm sao, cửa phòng học bị cái đứa chết dẫm không có mắt nào đấy khóa lại rồi.” Nhìn như một con sư tử bị chọc giận, còn có chút dã tính.

“Cậu có thể cầu cứu tôi mà… Đâu có ai như cậu lại đi nhảy cửa sổ.” Tuy rằng trên mặt là vẻ chính khí, thế nhưng trong giọng nói hàm chứa ý chế giễu.

Kỳ thực Tôn Tượng đang tìm cơ hội hành cậu, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã khó chịu, không biết đây có được coi là trời sinh bát tự* không hợp hay không đây.

*bát tự: tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thϊếp” cho nhau, còn gọi là “canh thϊếp” hay “bát tự”.

“Hừ, thực chất mày đang kiếm chuyện chứ gì.” Hắn nhìn cái huy hiệu ủy viên kỷ luật ghim trên cánh tay của hắn, trừng lớn mắt nói với vẻ bực bội.

“Hmm?!” Nhướn mày, trong giọng nói hàm chứa vẻ thích thú.

“Nhìn mày như có vẻ gây hấn, muốn đánh thì đánh mau đi, không cần phải khiêu khích như vậy.” Nhìn hắn không động đậy, cậu ném cặp sách xuống, trên mặt là một vẻ đầy trào phúng, “Sợ à?”

“Không phải, tôi sợ đánh cậu đến nỗi mai không đến được…”Quay đầu qua, trong mắt lóe lên vẻ sắc lẹm. “Cậu thua thì phải nghe lời tôi.”

Cởi kính mắt, cởi áo khoác đồng phục, cả người liền trở nên linh hoạt hơn.

Chu Phòng Tôn cũng cởi hết đồng phục mặc trên người, chợt phát lực đánh lên mặt hắn. Tôn Tượng tuy thoạt nhìn có vẻ điềm đạm nho nhã, nhưng thân thủ lại ngang tài ngang sức với Chu Phòng Tôn đã đánh đấm lâu.

Tôn Tượng vừa nhìn liền biết cậu sắp xuất chiêu gì. Nhìn các chiêu thức của mình từng cái bị phá giải, Chu Phòng Tôn giận đến đỏ mắt, ra sức nhào về phía hắn.

Tôn Tượng hiển nhiên không ngờ được cậu sẽ xuất một chiêu này, thoáng cái đã bị Chu Phòng Tôn đẩy ngã xuống đất, hai người ngã chồng lên nhau xuống đường xi măng vang lên một tiếng lớn.

Tôn Tượng bị đập đầu đến phát ngốc, lúc vừa bị đẩy ngã đột nhiên trong đầu trở nên trống rỗng. Cái cảm giác mất trọng lượng này, cái cảm giác không thể điều khiển được mình này. Hắn vuốt cái ót đau đớn, đau đến nghiến răng.

Hắn chỉ muốn phát tiết bất mãn một chút thôi, không nghĩ tới người này khi đánh nhau lại đanh đá như vậy.

“Tao thắng…” Chu Phòng Tôn kéo lỏng cà vạt của mình, nhặt cặp sách và áo ở cách đó không xa lên liền nói với cái người sau khi đứng lên xong không nói lời nào nữa rằng: “Tao thắng rồi, nên tao không cần phải tuân theo cái quy định kia của mày.”

Tôn Tượng nhìn Chu Phòng Tôn định chạy mất liền nhất thời lẹ chân lẹ tay chạy vội tới sau lưng cậu, thoáng chốc, đã đè cậu xuống. Hai tay hắn kiềm chặt cái người đang muốn giãy dụa kia, ghé sát vào tai của cậu nhẹ nói: “Cậu phạm một sai lầm là khinh địch, tôi cũng đã phạm phải sai lầm đó. Nhưng, cậu thua rồi, nên cậu nhất định phải nghe theo tôi.”

Trong mũi tràn ngập mùi hỗn tạp thoang thoảng mùi thuốc lá trên người thiếu niên, hắn nghiêng mặt sang bên nhìn chiếc mũi cao thẳng gần trong gang tấc, hướng mắt nhìn thẳng mắt cậu, trong mắt cậu tràn đầy bất mãn và không phục. Hắn che lại mắt của cậu, khẽ cười một tiếng: “Ha, bây giờ trò chơi kết thúc. Ngày mai đúng 5 giờ có mặt, tôi sẽ giám sát cậu, đừng nghĩ đến việc giở trò.”

“Ủy viên kỷ luật Tôn Tượng, đồ khốn kiếp.” Phía sau là một câu chửi lớn tiếng, nhưng không ảnh hưởng gì đến tâm tình bắt đầu biến tốt hơn của Tôn Tượng. Hắn khẽ nhếch mép, hình như gặp được người thú vị rồi. Tôn Tượng về đến nhà, lại biến trở lại vẻ mặt ôn hòa giả tạo. Hắn không thích thể hiện vẻ bất cần ở nhà, cho dù là trước mặt người nhà hắn cũng chọn giấu đi phần khát máu điên cuồng trong mình và sự tự cao chỉ có ở những người trẻ.

Vì về nhà muộn, không tránh được bị hỏi dăm câu, hắn cũng lấp liếm cho qua. Ngày nào chẳng là dặn dò hắn học cho giỏi, cố gắng học.

Học rồi học, mỗi ngày hắn đều rảnh rỗi đến phát hoảng, đang lúc không có tinh thần, lại xuất hiện một con người ngang sức với hắn còn thú vị như Chu Phòng Tôn.

Hắn nằm trên giường, trong đầu vô tình nhớ đến mùi thuốc lá mà hắn ngửi được. Đúng là thơm thật, cai cũng được một thời gian rồi, đã lâu không có nhớ tới cái mùi này.

Hắn đột nhiên có chút chờ mong đến ngày mai, hắn nhất định phải khiến cho cái tên nam sinh không sợ hắn kia bẽ mặt.

Hết chương 2