Minh Nghi ngày càng nấn tới, nhìn Mục Giác an phận dựa vào gốc cây cười nhẹ: “ Chàng nỡ không? Đánh thϊếp, thϊếp sẽ không ngủ cúng chàng nữa?”
Chêu đều tiểu lang quân tuyệt chiêu nào nàng giỏi nhât nè, giọng điệu mềm mại, ngọt ngào, Mục Giác trực tiếp toàn thân rùng rợn, mặt đỏ, giống như uống rượu say vậy, Minh Nghi nhịn không nổi đưa tay ra sờ: “cái cảm giác này.”
- “ Nàng”. Mục Giác giận rồi, dùng lực đẩy Minh Nghi ra, tay nắm thành nắm đấm, răng nghiến phát ra tiếng.
Minh Nghi ôm tay vẻ mặt đáng thương: “ ai za, chàng làm tay người ta đau rồi.”
Mục Giác không trả lời, gượng mặt giận dữ.
Minh Nghi đưa bàn tay trắng nõn là đến trước mặt Mục Giác: “ Chàng giúp thϊếp thổi đi, rất đau rất đau đó.”
Mục Giác mặt ngày càng đỏ, mặt dày ra, một tiếng cũng không nói.
Thừa Lạc đứng bên cạnh nói: “ Hầu phủ gia giáo đứng đắn.”
Cho nên công chúa người đang dùng thói lưu manh.
- “Chàng nghiêm chỉnh như vậy, thϊếp thịt chàng như thế nào?” Minh Nghi vẻ mặt như bị bắt nạt.
Mục Giác tức giận bỏ đi.
Thừa Lạc bất đắc dĩ: “ Công chúa người cố ý.”
- “Đó là lời nói thật lòng, không nhẽ có phu quân mà phải ở góa sao?”
Nàng nói giọng cây ngay khong sợ chết đứng, nhưng đêm đó Mục Giác không về, Minh Nghi buồn ngủ đổ nghiêng đổ ngả, không thể thức được tiếp mới chụi lên giường đi ngủ.
Đêm muộn, Minh Nghi sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, bên cạnh vẫn trống không, nàng nghe tai nghe, ngội dậy mở màn, dựa theo ánh sáng mờ ảo ban đêm, có người đang nằm trên ghế dựa cạnh cửa sổ, do không có chăn đắp thân co rúm thành quả bóng, do thời tiết lạnh, lên hơi thở của chàng rất lớn.
Minh Nghhi nheo mắt, ôm chăn qua, nhẹ nhàng đắp cho Mục Giác, chăm chú nhìn Mục Giác dáng vẻ đang ngủ.
Mục Giác tỉnh, nhìn Minh Nghi chuẩn bị hôn mình, giật mình: “ Nàng muốn làm gì?”
- “ Bổn công chúa không thơm sao? Hay là giường của ta không mềm? Ngủ trên ghế dựa, ngươi đang nghĩ gì?” Nàng giận rồi.
Mục Giác không trả lời cũng không biện hộ, yên tĩnh như gà, Minh Nghi nhân cơ hội, khí lực vừa giảm xuống, Mục Giác quay người dậy, chiếc chăn đắp trên người rơi xuống đất.
Minh Nghi vốn dĩ đứng cạnh ghế dựa, theo bản năng nùi sau một bước, xút chút nữa ngã ra sau, cũng may Mục Giác kéo nàng lại, sau đó kéo nàng vào ghế dựa, trực tiếp đè lên.
- “ Không được động, còn động ta sẽ đánh nàng.” Mục Giác phản kích thành công, dáng vẻ ngư ông đắc lợi: “ Đánh thật nhé.”
-