Chương 7

Nàng học theo giọng điệu tiểu nha hoàn, Thừa Lạc kém chút nữa cười phì ra: “ Đó chắc là cô cháu gái họ Bạch bên phía nhà ngoại của Lão Thái Quân, hôm qua Công chúa và phò mã thành thân, khá nhiều người nhà đến tham dự tới giờ vẫn chưa dời đi, buổi sáng khi mời trà, nàng ta không có mặt, không biết chạy đi đâu chơi.”

- “ Nói như vậy, đó chính là anh họ với em họ rồi?” Minh Nghi hơi nhếch mép: “ Không sao, bản kịch này thường xuyên thấy.”

Họ tiếp tục xem náo nhiệt, Mục Giác cũng cảm thấy phiền rồi, không chạy nhảy nữa, nhìn Bạch Huyền sắc mặt không tốt: “ Đồ nhiều lông như vậy ngươi cũng thích?”

Bạch Huyền cười nhạt gập đầu: “ Uh, Đồ có lông như vậy rất dễ thương.”

Nàng ta dáng vẻ ngoan hiền, thân hình nhỏ con, vừa cười vừa gập đầu, điệu bộ như vậy không ít người không thích.

Mục Giác suy nghĩ giây phút, sau đó rời đi, đi qua bụi hoa chăm chỉ tìm kiếm, không lâu sau nhặt một chiếc lá cây đưa tới trước mặt Bạch Huyền nói : “ Thế còn cái này? Có đủ lông nhé.”

Trên lá cây đang bò con sau dóm, hình như biết chiếc lá mà mình đang bò bị ngắt xuống, điệu bộ lười biếng ngước đầu nhìn Bạch Huyền một cái.

Bạch Huyền toàn thân cứng đơ, trực tiếp hét lên một tiếng thảm thương: “ A...”

Nàng ta đôi chân run ngã xuống đất, “ hu hu ..hu” năm ra khóc, tiếng khóc càng ngày càng lớn.

Mục Giác vứt bỏ lá cây, hjc một tiếng rồi quay ra tiếp tục chơi đùa với chó, kết quả phát hiện Minh Nghi và Thừa Lạc đang đứng núp sau bức tường cười sảng khoái.

Ngây người phút chốc, Mục Giác tiến bước về phía nàng.

- “ Công chúa, công chúa.” Thừa Lạc nhanh nhẹn kéo tay Minh Nghi nhắc nhở Mục Giác đang tới.

Minh Nghi đứng sau gốc cây ngó cổ ra nhìn, không có nhìn thấy, đang thấy lạ lạ thì có tiếng nói từ phía sau: “ Ở đây.”

Quay đầu nhìn, Mục Giác đã đứng phía sau nàng rồi, khoang tay trước ngực không vui : “Nàng đang nhìn trộm ta?”

- “ Uh, ai bảo chàng đẹp như vậy?” Minh Nghi lập tức bộ mặt tươi cười ngước mặt nói: “ Tiểu lang quân.”

Mục Giác gượng mặt ngượng ngạo, mặt bắt đầu đỏ, quay mặt đi chỗ khác, nhưng bị Minh Nghi kéo y phục đứng dưới gốc cây.

Nàng nhắc chân, đầu gối dựa vào bụng Mục Giác, tay chống vào thân cây, ngước đầu cười với Mục Giác, ngón tay vuốt qua vuốt lại ở dây áo.

- “ Đã thành thân rồi, sao vẫn đỏ mặt như vậy? Cho dù ta có ăn chàng, cũng sẽ ăn từng miếng từng miếng một.”

Mỗi một động tác của nàng đều đang mê hoặc người, Mục Giác mặt đỏ tía tai: “ Bỏ ta ra, không ta sẽ động thủ đó.”

Hjc? Động thủ?