Chương 4

Mục Giác bỡ ngỡ, nổi giận nghiến răng: “ ngươi...”

- “ Sớm muộn ta sẽ xử ngươi”. Minh Nghi buông lời, Mục Giác thực sự xù lông, giận đùng đùng bước đi.

Thừa Lạc nhìn nói : “ Phò mã trẻ tuổi bộ mặt mỏng, công chúa nói như vậy có hợp lý không? Mà “ Từ Lan Hương” không phải sách đoàng hoàng, ngộ nhỡ phò mã đi xem thật nè...”.

- “ Xem thì xem”. Minh Nghi cười vang: “ Sớm muộn cũng sẽ nhận thức thôi, ngươi không thấy tiểu tư với dáng vẻ thẹn thùng rất thuận mắt sao? Hahaha..”

Minh Nghi cười lỗ mãnh, Mục Giác sác mặt càng đen, một người đi trước một người đi sau, cũng không dừng lại đợi nàng.

Bước đến chính đường Hầu phủ, toàn bộ trên dưới trong phủ đều đang đợi, Minh Nghi bước nhanh đến víu tay Mục Giác, Mục Giác ngỡ người một chút định rút tay ra, nhưng Minh Nghi tay bắm chặt, bước vào cửa Mục Giác cam chịu số phận.

Chính đường ngoài Mục lão phu nhân và Đinh Bắc Hầu phu phụ, những người khác đều đứng dậy hành lễ, Minh Nghi thân phận cao quý, nhất là trong những con dâu trong phủ, cũng tôn trọng hành lễ.

Mục lão phu nhân năm nay đã hơn 70 tuổi, có 4 người con, 3 người mất ở chiến trường, được Tiên Hoàng phong Lão Thái Quân, nay đã tóc bạc, bộ mặt nhân hậu cười với Minh Nghi và con cháu của mình.

Định Bắc Hầu---Mục Tương là người con trai thứ 4 của Lão Thái quân, hơn 40 tuổi, đã lập nhiều công, hiện nay nắm giữ trong tay đại quân biên cương, Cao Duy không có khả năng đối phó, Định Bắc Hầu là cái đinh trong mắt hắn ta.

Định Bắc Hầu phu nhân—họ Giang cũng gần 40 tuổi, cười mi mi thập phần dịu dàng, cảm giác không khó sinh sống cùng nhau, xuất thận dòng tộc Thai Nguyên Lão, cúng là dòng họ lớn, con người hòa khí.

Anh trai Mục Giác—Mục Chính 20 tuổi, hiện thống lĩnh Lộc Kinh, cũng là người mà Cao Duy muốn đối phó, năm trước mới kết hôn với tiểu thư nhà thừa tướng họ Lục—Lục Giảo.

Lục Giảo ít hơn Minh Nghi 1 tuổi, cũng là bạn học lúc nhỏ của Minh Nghi, là bạn chí cốt. Lúc này đang cười mi mi. Bức họa của Mục Giác là do cô đưa cho Minh Nghi, nếu không với sự khống chế của Cao Duy và Thư phi. Bức hóa sẽ không thể đưa đến tay Minh Nghi, như vậy chỉ có thể lựa chọn những dòng họ nhỏ.

Trượng nghĩa như cô, sao có thể để chị em tốt của mình bị hãm hại được.

Minh Nghi đưa mắt nhìn cô, cười cười không nói.

Hầu phủ cô đã cho người đi nghe ngóng rõ ràng rồi, nếu không Lục Giảo có nói gì đi nữa cô cũng sẽ không chọn Mục Giác.

Cao Duy và Thư phi coi cô như cái gai trong mắt, muốn trừ khử nàng, để có thể dễ dàng khống chế hoàng đế Thần Tông.

Tất nhiên muốn cô gả cho nhà chồng không tốt luôn đấu đá tranh dành, hoàng đế Thần Tông ham mê nữ sắc nhìn không ra, nhưng Minh Nghi làm sao mà không biết chứ?

Cho nên, những bức họa đưa đến cho nàng tuyển trọn, nàng đều không chọn, lúc đó Lục Giảo thề với trời bảo đảm Mục Giác là người trọng tình trọng nghĩa, phẩm chất tốt, nàng sẽ không đồng ý.