Vừa đi được vài bước, quay đầu thấy Minh Nghi cười không hề có ý định bước về phía trước, Mục Giác dừng bước đứng đợi, tính cách như vậy, đến Thừa Lạc một người chững chặc cũng không nhịn nổi cười.
Minh Nghi cười: “ bướng bỉnh”.
ĐỊnh Bắc Hầu Phủ là gia tộc trăm năm, mỗi một đời đều dựa vào lập công trong quân đội, Mục Giác mới 18 tuổi, theo lý hai năm trước đã phải nhập ngũ ra biên cương bảo vệ đất nước.
Hiện tại Cao Duy cầm quyền, những gia tộc nhỏ được hắn ta giúp đỡ, gia tộc binh quyền đều bị đàn áp, những công tử nhà tướng như Mục Giác, đọc sách học võ đều bị bộ Giám LÝ giám sát, sợ rằng không có cơ hội nhập ngũ.
-“ Phủ này thực tinh sao, chắc Hầu phu nhân cũng là người tâm tư cẩn thận”. Minh Nghi dừng bước, nhìn về phía xa đang đứng ở bên bể nước: “Kia là nơi nào? Con đường quanh co, đúng là nơi ở tốt”.
Mục Giác dựa trên lan can, kiên nhẫn đợi Minh Nghi ngắm nhìn: “Phòng sách”.
Từ tối qua đến giờ, Mục Giác mới chịu nói hai từ, Minh Nghi nghe cảm thấy mệt lòng.
Tiểu lang quân không nhẽ là người nói nắc, cố ý nói hai từ hai từ, như muốn che đậy?
Minh Nghi hỏi: “ngươi đã đọc qua bao nhiêu sách rồi?”
- “ Khá nhiều”.
Đúng thật bị nói nắc?
Minh Nghi và Thừa Lạc nhìn nhau một cái, đi đến trước mặt Mục Giác, cố ý để tay lên vai Mục Giác, sát lại gần đối diện giọng nói mang theo hơi thở nồng làn: “ Xem qua “ Từ Lan Hương” chưa?”
Minh Nghi giữ khoảng cách rất gần, mùi hương trên cơ thể ngọt ngào bao phủ xung quanh, Mục Giác theo bản năng bị đông cứng, căng thẳng dựa vào cột, đôi tai hồng rực: “ Đó là cái gì? Ta không xem những loại sách vớ vẩn”.
Khá lưu loát mà, không bị nói nắc, như vậy có nghĩa hắn ta không muốn nói chuyện với ta?
Minh Nghi nheo nheo mắt: “ Đã xem qua rồi hả?”
Ngón tay vuốt theo y phục của Mục Giác từ từ xuống dưới, Mục Giác lước qua ngón tay của Minh Nghi, nhưng không may nhìn thấy cổ áo hơi hơi hé mở của Minh Nghi, lập tức di chuyển ánh mắt.
Minh Nghi không nặng không nhẹ sờ sờ ngực Mục Giác: “Chưa xem qua “ Từ Lan Hương”, không được xem là người có học.”
Nhẹ nhẹ vỗ hai cái, Mục Giác toàn thân nỏi da gà.
Minh Nghi môi hồng cười, quay người rời đi, bước đi uyển chuyển, vừa đúng đập vào sống mũi của Mục Giác, Mục Giác theo bản năng sờ sờ sống mũi, tâm loạn một hồi sau đó bước theo về phía trước.
-“ Ngươi dám động tay động chân với bổn thiếu gia, bổn thiếu gia không phải người ngươi có thể chêu chọc ?” Mục Giác nhịn không nởi nữa, nghiêm chỉnh nhắc nhở Minh Nghi, Minh Nghi quay đầu nhìn Mục Giác, Mục Giác lập tức hững lại,: “ Ngươi lại muốn ăn sao?”
Minh Nghi liếc qua: “Người cho ta cảm giác muốn chinh phục.”