Chương 14

Bên cạnh có mấy vị công tử, trong số đó có một vị mặc y phục đen, cùng lứa tuổi với Mục Giác, tay cầm roi, nghiêm nghị ngồi uống trà.

- “Trưởng công chúa Minh Nghi rất xinh đẹp, cho dù Mục Giác lợi hại, ăn qua hai ngày, nhất định không chịu nổi.”

- “ Hôm nay nhất định phải dạy dỗ hắn ta.”

Hai nam nhân bên cạnh nghe vậy nói nhỏ với nhau, nam nhân mặc y phục đen thấy vậy sắc mặt nặng trách mắng: “Không nên nói xấu sau lưng, việc này liên quan đến công chúa?”

- “Tam ca”. Một trong số nam nhân lên tiếng: “ Hôm nay thi đấu đua ngựa bắn tay, chúng ta đều dựa vào huynh đó.”

Nam nhân được gọi là tam ca không lên tiếng, uống cạn cốc trà, liền đứng dậy đi lên ngựa, hắn ta có một con ngựa đen, giống hắn lạnh lùng.

Mục Giác vẫn đang đứng cùng mấy vị công tử nói chuyện, có người nhắc nhở : “ A Giác, Hoa Linh đến rồi.”

Hoa Linh là công tử nhà phòng giữ của Lộc Kinh, do lúc còn học tại hoạc đường thua Mục Giác một mũi tên, được xếp thứ 3 trong hàng công tử của Lộc Kinh, những người anh em thân thích đều gọi một tiếng “ tam ca”.

Hắn ta lặng lẽ nắm chặt tay thành nắm đấm, cũng không nói chyện với Mục Giác.

Tuy thường xuyên thi đua ngựa thi bắn tên, nhưng Mục Giác đều vượt qua hắn, mỗi lần đều không nhiều không ít, đều hơn hắn bắn trúng 1 tên.

Như cố ý vậy.

Không lâu sau, toàn bộ công tử đều cưỡi ngựa ra sân, sắn săn bắt có tiếng mà không có miếng, tên gọi mang một tiếng nhỏ, nhưng lớn không thấy cuối, một bên bao quang Lộc Kinh, ngoài thành một trăm dặm đều có thể tự do cưỡi ngựa, không có bó buộc.

Mời các lực sĩ đến tham gia làm chứng đã lên bục, nhìn phía dưới gần trăm ngựa lớn, cao cao đưa cờ lên bao gồm cờ đỏ, những tiếng trống nặng đanh đánh vang.

- “Tùng, tùng, tùng..”

Tiếng trống vang lên, toàn bộ ngựa đều không yên, nếu không phải có dây cương, chúng sẽ phi nước đại về phía trước.

Xem náo nhiệt có khá nhiều người, muốn xem ai có thể về đích đầu tiên.

- “ Az, hơ.”

Lực sĩ hô vang, sau đó nằng nặng lên tiếng, rất thiết thực.

- “tùng”.

- “hơ”.

Gần trăm con ngựa như bay về phía trước, phi nước đại bụi mịt mù.

Họ chạy con đường đã nhiều năm thi đấu, hai bên đường cây cối xum xuê, vẫn còn qua một khu rừng nhỏ, nếu như không trách kịp có thể bị trực tiếp rơi khỏi ngựa.

Mục Giác ngồi trên lưng ngựa, chăm chú nhìn về phía trước, Hoa Linh chậm hơn chàng một chút, cũng ngồi trên lưng ngựa không chút buông lỏng, hai người họ bỏ rơi rất nhiều người ở phía sau, an nhiên không chút lưỡng lự phi vào trong khu rừng nhỏ, Mục Giác nhanh chóng kéo cung, nhắm bên than “ viu” một tên, không chút ngắt quãng, nhanh chóng rời đi, suốt quá trình đều không có nhìn qua.

Hoa Linh có chút nghi ngờ, nhìn mũi tên lông bắn ra, bắn vào tấm bản phía bên kia khu rừng, mũi tên của hắn chậm hơn nửa bước, bắm theo sau mũi tên của Mục Giác, cắm vào bảng.

Hai người chạy qua, tiến về phía tấm bảng tiếp theo, những người khác cũng dần dần đi ra, có trúng, có không trúng, có người không phát hiện bên này có tấm bảng, có người trực tiếp bỏ cuộc tìm kiếm tấm bảng thứ 2.

Cách sân săn bắt không xa, có một đoàn xe đang chầm chậm đi trên đường, một chiếc lớn rộng rãi có đề chữ “ Phúc”, ba chiếc xe, xe phu mặc đồ sáng tươi, đội mũ nhỏ, hai bên xe ngựa có hai tiểu thái giám mặc đồ màu xanh lam , phía trước có ba hộ vệ phí chất hung hùng dẫn đường, phía sau có mấy chiếc xe ngựa và bẩy tám người hầu, người người cưỡi ngựa, uy phong lẫm liệt.