Tiêu Tiêu, tên mụ của Minh Nghi.
Mục Giác gõ xuống bàn: “ Nhìn bên này.”
Tên tiểu tử này bị mù hay sao không nhìn thấy ta.
Minh Nghi và Thừa Lạc nhìn nhau, không lên tiếng, Phương Châu Minh là anh họ của Thư quý phi, do hoàng đế Thần Tông và mấy vị vương gia rất tôn kính Minh Nghi, cho lên người nhà Thư quý phi có ý định không để lọt ra ngoài, đồng tâm kết hợp Phương Châu Minh với Minh Nghi.
May thay hoàng đế Thần Tông vẫn chưa mù hẳn, không có nhìn trúng Phương Châu Minh, cho nên Thư quý phi đã nhiều lần thỉnh cầu, đến khi Minh Nghi bị hắn ta bám theo một hai năm, cảm thấy vị trí phò mã đã nằm trong tay, kết quả gặp việc này, trong lòng hắn muốn bốc hỏa, do vậy nhìn Mục Giác rất không thuận mắt.
Mục Giác gõ mặt bàn, hắn ta mới di chuyển ánh mắt qua: “ Vị công tử này, là phò mã sao?”
- “Uh.” Mục Giác đôi chân dài vắt qua: “ Rất hợp.”
Phương Châu Minh ngấm ngầm ngiếng răng, chắp tay tiếp tục nói chuyện với Minh Nghi: “Tiêu Tiêu tại sao lại xuất giá vội vàng như vậy? Có phải bị oan ức gì? Nói cho ta biết, ta giúp nàng làm chủ.”
Hắn ta đầu trực tiếp đến trước mặt Minh Nghi, nhìn nàng không ngừng nuốt nước bọt.
Cơ thể Minh Nghe ngọt thơm, hắn ta muốn bám theo, nếu đổi là người khác, hắn ta sớm động thủ rồi, sau khi bỊ Minh Nghi đánh cho hai lần, hắn hiểu rõ bản thân nhất định phải thành thật, không thì sẽ bị đánh cho thành phế nhân.
Minh Nghi cười nhạt: “Phò mã là do ta ngàn chọn vạn tuyển, tất nhiên là đúng ý ta mới xuất giá, có cái gì oan ức chứ? Hơn nữa, người nhìn phò mã của ta, khôi ngôi anh tú, cùng ta tân hôn mĩ mãn, cùng ta đi tiếp khách nè.”
Nàng nhìn Mục Giác, Mục Giác có chút ngạc nhiên, nhìn nàng sắc mặt cũng tốt lên.
Nhìn Mục Giác một cái: “ Chúng ta quên biết nhiều năm, bao nhiêu tình cảm đều không tính sao?”
- “Ta và ngươi chỉ có tình cảm giữa thần và chủ.”
Những lời dễ gây hiểu nhầm, bản kịch viết rất tệ, muốn giãn cách tình cảm của ta cũng không biết dùng những chiêu mới, nghĩ rằng phò mã của ta bị mù nhìn không ra sao?
Sau khi tiễn Phương Châu Minh, Mục Giác mặt nặng nhìn Minh Nghi: “Như vậy kêu tuấn tú, nàng có con mắt rát kém.”
Minh Nghi cười đứng dậy đi đến trước mặt Mục Giác, tay cầm bánh đậu đỏ để lên vai Mục Giác: “ Mắt người ta từ trước tới giờ đều rất kém, nhưng có một lần tốt, đó là đã chọn được chàng.”
Mục Giác ngồi ngước mắt nhìn nàng, môi cong lên: “Cảm ơn công chúa, cũng cảm ơn phụ thân mẫu thân, đã cho ta vẻ bề ngoài đẹp như vậy.”
Tính cách của hắn cũng không có nội tâm, trước đây là giận dỗi lên không muốn nói chuyện, bây giờ vui rồi, cũng tình nguyện nói dôi ba câu.