Chương 2
Có người nói ai rồi cũng sẽ chết chỉ có điều khi ta chết rồi linh hồn của chúng ta sẽ đi về đâu,tồn tại hay đến một nơi nào đó tươi đẹp hơn…tôi đang phải trải qua điều đó,tôi sẽ đi về đâu. Đứng trên đám mây dòng mây trời đổ xuống một cái hố như lốc xoáy,con ma đó nói với tôi.
-Phải nắm chặt tay tôi nhé.( tôi gật)…
Nhẩy xuống cái hố đó ,kí ức từ khi tôi mới sinh ra đến khi trưởng thành rồi học tập cùng chúng bạn,tôi đều nhìn thấy kí ức của mình hiện ra trước mắt,tôi khẽ rơi nước mắt và với tay ôm lấy kí ức của mình,tôi đã buông tay con ma đó và bắt đầu rơi vào không gian,tôi nhớ rõ ánh mắt con ma đó muốn tóm lấy tay tôi
-Không cô không thể buông tay tôi…( con ma đó hét lên như vậy rồi tôi bị hút xuống dưới không gian).
Tôi cài chiếc nơ lên tóc rồi ngã bịch xuống giữa một nơi như là một quán Karaoke vậy,cả gian phòng nhìn tôi bọn họ ai nấy đều ăn mặc rất đẹp chỉn chu và gọn gàng đến từng móng tay.Một cô gái xinh đẹp đi tới
-Cô gái cô là ai vậy?
-Cô,cô nhìn thấy tôi ạ
-Cô đâu phải hồn ma tất nhiên là thấy chứ ( tôi mặc chiếc váy trắng với đôi chân đất đầu tóc bú rù bọn họ chỉ trỏ)
Quản lý của nơi này dường như là người đàn ông với mái tóc đỏ vuốt bóng lộn tiến tới
-Đưa cô ta ra ngoài ngay,tại sao cô ta lại vào đây được vậy,Vip sẽ tới bây giờ đấy mấy người muốn chết hết sao.( Hai cô gái tóm lấy tay tôi rồi người đó dơ tay) Dừng lại ( hắn cầm lấy tay tôi rồi hít ,tôi giật lại) thật may không phải là hồn ma ( hắn nhếch mồm)
Hai cô gái đưa tôi vào thang máy trong suốt nhìn ra phía bên ngoài, tôi giật mình khi thấy các phương tiện nơi đây văn minh và như thể đi trước thời đại của tôi sống phải đến hàng ngàn năm vậy,tàu bay trên không những nhà hàng giữa không trung ,tôi ôm miệng.
-Đây là năm bao nhiêu vậy ạ,à không cho tôi hỏi đây là đâu ( vừa thấy cô gái bên cạnh là nữ bh lại chuyển thành nam giới)
Nam: Tao đổi ca cho con kia luôn rồi mệt mỏi ghê ( ẻo lả nói với cô gái còn lại)
-Hôm nay tóc màu này được không,hay màu này ( tự biến đổi màu tóc ,tôi đứng như cóc chết giữa ngã ba khi cô gái bên cạnh tự biến đổi màu tóc).
Khi thang máy vừa mở ra tôi thấy nhân viên quỳ cúi đầu ,còn tôi đứng trơ ra nhìn người đàn ông đối diện trong chiếc áo khoác da đắt tiền.
-Thấy ta sao không quỳ xuống ( cô nhân viên vội vàng kéo tay tôi)
Nhân Viên: Dạ thưa người cô gái này mới tới nên không hiểu chuyện
-Mới à bản vương thích rồi đấy nào lại đây ( tên đàn ông đó nắm lấy tay tôi,tôi giật mãi không ra được) giật tay ý ngươi là sao,ô hô lần đầu có cô gái giật tay bổn vương đấy
-Bỏ tay ra ( tôi nói trống không,không khí căng thẳng)
-Hay đây,thú vị nếu ta nói không thì sao ( tôi vả thẳng vào mặt…bốp…trước mặt bao người,người của anh ta sốt sắng)…
“ Ngươi muốn chết rồi”” Ngũ Vương xin để thần ,xin người nguôi giận” …
Tại Hoàng Cung Thế Giới Ma Thuật.Vị Hoàng Hậu cao cao tại thượng ném chiếc ly trà vào mặt hồn ma đối diện khiến cô gái bốc cháy thân thể đau đớn.
-Đồ ngu xuẩn ,ngươi đã để lạc mất cô ta rồi.
-xin người tha tội cho thần,thần không nghĩ cô ta lại buông tay,thần cũng đã đi tìm rồi ạ nhưng mà đều không thấy,thần không cảm nhận thấy linh hồn của cô ta nữa.
-Ngậm miệng lại,lôi nó ra ngoài ném vào giàn thiêu vĩnh viễn không được đầu thai.
-Xin người đó ạ thần thật sự đã làm đúng nghĩa vụ của mình ( đám lính lôi linh hồn đó đi )
Quân Sư: Thần đã tìm thấy cô ta
-Ở đâu vậy
-Bên ngoài hoàng cung cách 5km
-Ta muốn xem măt nó ,lần đầu có linh hồn thoát khỏi sự chế ngự của ta ( Quân sư lướt tay dưới mặt nước hiện lên hình ảnh Ngũ Vương đang nắm lấy tay Lam) ngũ vương tại sao ngũ vương lại ở đó …
-Thần sẽ tự liệu đưa cô gái đó về xin người yên tâm,bát hoàng tử nhất định sẽ tỉnh lại.
-Ta tin ở ngươi ( bên ngoài sân các cô gái lần lượt bị cắt cổ máu được đựng trong bát vàng )…
Tôi thấy ánh mắt tức giận của hắn chuyển sang màu trắng ,tôi sợ lùi lại hắn vẫn nắm tay.
-Ngươi từ đâu tới
-Tôi đến từ thế kỉ 21 ( hắn bật cười lớn)…
-Ngươi nói dối cũng khá đấy bản vương sẽ cho ngươi biết thế nào thế kỉ 21 ( hắn ta xua tay những tảng băng xuất hiện trước mặt tôi chúng nứt nghe tiếng rắc rồi bắn tung ra tôi ôm đầu những mảnh băng găm vào tay khiến tay tôi chảy máu,không đúng tôi đã chết chết vậy thì tại sao vẫn chảy máu) thế nào ?
Trước mặt tôi là mặt biển với những con cá mập to ngay phía dưới chân,tôi đang đứng trên mặt nước,tay chảy máu ròng tôi nhìn anh ta.
-Anh là ai?đây là đâu vậy?
-Ta biết ngươi từ đâu đến,thân phận của ngươi ở nơi này nếu lộ ra ngoài ngươi chắc chắn sẽ chết,ta tự hỏi một linh hồn như ngươi tại sao lại có thể xác và khiến những kẻ khác không thể cảm nhận ngươi là một linh hồn.
-Tôi muốn về nhà,làm ơn dù sao tôi cũng đã chết rồi tôi muốn trở về nơi tôi sinh ra.
-Có một điều mà ta có thể đảm bảo với ngươi rằng ngươi chỉ là đang bị đưa linh hồn đi mà thôi,thể xác ngươi chắc chắn vẫn còn chỉ cần hồn về ngươi sẽ sống.
-Vậy hãy chỉ cho tôi cách để về ( đột nhiên một con cá mập nhẩy lên khỏi mặt nước tôi sợ ôm chầm lấy anh ta)
Lúc này Ngũ Vương phong trần của thế giới ma thuật lúng túng khi có một linh hồn ôm lấy mình. Anh ta đóng băng con cá mập rồi bóp vỡ vụn…Phía đối diện một đội quân đang tiến tới đó là Quân Sư của Hoàng Hậu.
Quân Sư: Cung kính Ngũ Vương ( cúi đầu hô to cùng đám lính).
-Ta nhớ không nhầm thì ta đâu có giao du với bên Thuỷ Cung ( Cung Hoàng Hậu).
-Xin Ngũ Vương tha lỗi cho sự mạn phép vô lễ của thần ,có một linh hồn của Hoàng Hậu đã trốn khỏi sự kiểm soát ,thần đến để xin phép Ngũ Vương đưa cô ta trở lại.
-Ồ thì ra là linh hồn của Thuỷ Cung ,vậy ta cũng không giữ nữa ,nào linh hồn thất lạc đến lúc ngươi trở về vị trí của mình rồi ( thấy tôi run sợ)
Tôi run run nấp sau lưng Ngũ Vương
-Hồn ma đó nói tôi sẽ bị cắt cổ để lấy máu và để tế cho con của ai đó sống lại.
Quân sư: Mau lại đây ( ông ta nghiến răng)
-Hãy giúp tôi Ngũ Vương.( anh ta gạt tay)
-Ta rất tiếc bản vương không tham gia vào việc của người khác.( Quân Sư tóm lấy tay tôi kéo đi)
Quân Sư: Thần xin phép …( vụt biến mất cùng đám lính Ngũ Vương thở dài)
Thuỷ Cung …bà ta muốn con của mình sống lại sao,đã bao lâu rồi nhỉ hắn liệu có sống lại…( xoa đầu cá mập)…
Tại Hoàng Cung.
Đội Quân của Thuỷ Cung đi nhanh rồi va phải một người đàn ông tay cầm quạt.
Quân sư: Mạo phạm rồi.
-Ấy dừng lại làm ly trà đã rồi đi chứ
-Để khi khác hôm nay tôi rất bận
-Chúng ta cùng vào cung phục vụ cho chủ nhân của mình nhưng đôi khi cũng phải phục vụ bản thân mình chứ nhỉ.
-Tránh ra Hoàng Hậu đang chờ ( Người đàn ông cầm quạt giả vờ hất đổ ly trà lên áo Quân Sư rồi phủi phủi hắn cảm nhận trên người Quân Sư có gì đó rất lạ,Quân Sư hẩy tay người cầm quạt vì sợ bị phát hiện).
-Không làm mất thời gian nữa mời ( Người đàn ông cầm quạt cười nhếch mồm )…
Quân Sư vội vàng giữ tay lên áo linh hồn của Lam đang giữ trong chiếc bình trong áo…
Lính: Liệu hắn có biết không Quân Sư
-Hắn nghi ngờ rồi đáng lẽ lúc đó các ngươi phải ngăn k cho hắn đến gần ta chứ, Vũ Khả hắn là người của ai các ngươi chớ quên…chết tiệt…
Tại một hồ tắm nước đang xanh chuyển sang đỏ sôi sùng sục Vũ Khả người đàn ông cầm quạt đứng bên ngoài rèm nói vọng vào hồ tắm.
Vũ Khả: Hình như bên Thuỷ Cung lại bắt đầu âm mưu gì đó rồi thưa người,Quân Sư của Hoàng Hậu rất hoảng hốt,thần cảm nhận hắn đưa một linh hồn vào cung việc này là điều cấm kỵ chúng ta có nên…(Giọng nói vang lạnh lùng khắp gian phòng phát ra từ dưới nước).
-Vũ Khả …
-Dạ vâng có thần.
-Ngươi quên rằng hôm nay là ngày gì sao?
-Hôm nay ( nghĩ…) thần xin lỗi thần quá vô tâm,hôm nay là ngày trăng tròn nhất trong năm.Thần sẽ đi xử lý…
-Không cần,để bà ta sống trong hy vọng,hy vọng sẽ dẫn bà ta đến thất vọng rồi sẽ chết dần ,chết mòn mà thôi …( tiếng cười dưới làn nước đỏ như máu khiến Vũ Khả sợ cúi đầu)…
Tôi được thả ra và khi ngẩng lên trước mặt tôi là 1 người phụ nữ,người này tôi đã từng nằm mơ thấy trong giấc mơ bà ta cắt cổ từng cô gái,tôi sợ lùi lại…
Hoàng Hậu: Nó đây à ,ngẩng mặt lên cho ta xem ( giọng nói vang )
Quân Sư: Ngẩng mặt lên.
Tôi hoảng hốt đứng dậy chạy thì 1 luồng gió khiến tôi đau như cháy da kéo tôi lại…
Hoàng Hậu: Thật là bi hài ngươi định chạy trốn khỏi ta hay sao,đừng mơ
Quân Sư: Thưa người giờ lành đã đến rồi ạ
-Còn 3 đứa nữa là đủ 9999 linh hồn ,đưa chúng nó đến hầm mộ.
-Vâng
Tôi được áp giải xuống một hầm tối,tôi cứ ngồi khóc một mình rồi đột nhiên có tiếng nói
-Cậu bao nhiêu tuổi ( tôi ngẩng lên bên ánh nến le lói tôi thấy phía đối diện có 1 cô gái khác)
-Tớ 20
-Tớ cũng 20 rồi.
-Cậu đến từ đâu vậy.
-Tớ đến từ một ngôi làng xa lắm,đột nhiên có một ngày khi tớ đang đứng cạnh bờ sông có một cô gái tóm lấy chân tớ và kéo xuống nước,tớ chết như vậy đấy,tớ tên Ly còn cậu
-Tớ cũng chết ở dưới nước ,tớ nhớ nhà và sợ nơi này lắm,tớ tên Lam.
-Tớ cũng sợ nhưng mà chúng ta đã chết rồi tại sao tới đây tớ lại thấy như chúng ta đang sống.
-Đúng vậy tớ tay vẫn chảy máu như bình thường nữa,có khi nào tới đây chúng ta thành người sống không.
-Nhưng có như vậy thì họ cũng sẽ gϊếŧ chúng ta mất,đến thế giới này được sống thì chúng ta vẫn phải chết…
-Ở đây có lối thoát nào không ( tôi sờ bốn bức vách )
-Không có đâu mình tìm từ sáng rồi
-Mình k cam tâm,họ k có quyền tước đoạt sự sống của chúng ta.
-Nói thì có ích gì bọn họ là người có ma thuật,chế ngự linh hồn như chúng ta đối với họ dễ như trở bàn tay…
-Vậy phải làm sao đây?…( tôi ôm đầu bất lực nhìn ra ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ)…
Tại Băng Cung ( Cung Ngũ Vương)
Hầu: Nay người về sớm vậy,tâm trạng có gì không vui ạ
-Uk nay đi chơi cảm thấy không vui,có món đồ chơi thì lũ Thuỷ Cung cướp mất rồi .
-Thuỷ Cung ,sao chúng to gan vậy ạ
-Lệnh Hoàng Hậu chứ sao?
-Hoàng Hậu vốn là người luôn giữ yên hoà khí không dám đắc tội với các hoàng tử vậy mà tại sao lần này lại…
-Đành ở nhà thưởng trà ngắm trăng vậy ( Nâng ly trà vừa nhấp miệng) hai anh của ta là nhị hoàng tử và tứ hoàng tử đều mất tích bí ẩn ,ngay cả Điện Hạ ( Hoàng Đế) cũng không thể lý giải nổi sự mất tích này ta tự hỏi đến bao giờ thì đến lượt ta đây.
-Ngũ Vương thần thái hơn người,trong các hoàng tử ngay cả Thái Tử phẩm chất cũng còn kém xa …
-Im miệng đừng bao giờ coi thường bất kì ai
-Thần theo hầu người 1000 năm nay rồi từ lúc người còn nhỏ bé và cũng nhìn các hoàng tử trưởng thành,thần biết tương lai đất nước sau này sẽ nằm trong tay Ngũ Vương mà không phải là ai khác…
-Vậy sao chỉ có điều mà ngươi không biết đó chính là thời gian,thời gian khi còn nhỏ và khi trưởng thành đó là hai giai đoạn khác hẳn nhau…( Ngũ Vương cười nhẹ).
Tại Thuỷ Cung.
Quân Sư: Bắt đầu thôi ạ
Một chiếc bàn dài với các dây buộc tay chân,một cô gái bị trói tay chân và đang dẫy dụa,con dao bằng thuỷ tinh sắc nhọn đâm xuyên qua cổ khiến cô gái đau đớn ,mắt trợn ngược lên mồm chảy máu không ngừng ,thật sự đau đớn…Tôi hét lên khi chứng kiến cảnh đó,Hoàng Hậu bà ta với khuôn măt vô cảm đâm con dao xuyên qua họng một cô gái.
Hoàng Hậu: Đưa đứa kia lên ( họ kéo tay Ly,tôi giật lại)
Quân Sư: Cho con kia lên trước ,ngoan cố à ( Tôi thấy bên trong đẩy ra một chiếc quan tài họ khiêng một cái xác ra ,Quân sư tóm lấy tay tôi rồi rất nhanh nhưng chiếc dây trói tôi lại)
-Buông ra ( chiếc xác chết đặt cạnh tôi chỉ còn trơ bộ xương gớm ghiếc tôi run bần bật,tôi dẫy dụa chiếc nơ cài trên tóc rơi xuống bát máu phía dưới)…
Tôi thấy cái xác cọ quậy rồi bật dậy Ly hét lên rồi ngã lăn ra vi quá sợ,cái xác quay sang bên nhìn thẳng vào tôi.
-Mẹ …cứu con…( Hoàng Hậu bật dậy ôm cái xác)
Hoàng Hậu: Hỡi đáng bề trên tối cao xin hãy nghe lời thỉnh cầu của thần,hãy trả trái tim cho con trai thần ( Cái xác nhìn tôi rồi dơ tay lên sờ vào mặt tôi,tôi hét lên )
-Cút ra ,tránh ra ghê tởm…( cái xác gào lên)
Xác: Mẹ…con muốn trở về…( Xác dẫy dụa đau đớn) máu của trinh nữ chẳng có nghĩa lý gì cái con cần là trái tim…trái tim của con hắn đang nắm giữ…
Hoàng Hậu: Hắn là ai trong các hoàng tử…
-Mẹ …hắn đang bóp nát trái tim con ,cứu con với mẹ ( Cái xác dẫy dụa rồi vụt tất cả căn phòng vụt sáng binh lính tràn vào)
Đức Vua tới…( Một người đàn ông đứng lơ lửng trên cao gương mặt nghiêm nghị)
Hoàng Hậu: Điện Hạ người đã tới ,xin hãy cứu lấy con của chúng ta đi ,thằng bé đang đau đớn …
Vua: Ta thật sự thất vọng về em,bao năm rồi mà em vẫn chưa thể từ bỏ sự thật rằng thằng bé đã chết…
-Chỉ cần tìm ra kẻ nắm giữ trái tim thằng bé con của chúng ta sẽ tỉnh,người tài giỏi phi phàm tại sao lại k thể tìm thấy tim của con mình,tại sao?
-Đó là số phận
-Em không cam tâm,con của em bị sát hại
-Em luôn nói vậy nhưng chính con của em đã gϊếŧ chết nhị hoàng tử và tứ hoàng tử ,chính con nó đã gϊếŧ chết anh em mình để dành quyền và nó sẽ phải gánh hậu quả khi gặp phải hoàng tử lợi hại hơn…việc các con tàn sát nhau chính ta phải giấu đi sự vc đau lòng đó nó k còn tư cách để sống lại ( ông ta hất tay) hãy để các linh hồn trở về nơi chúng tới đưa linh hồn vào cung là tội chết…( Chớp mắt tôi được thả ra bát máu trên sàn đổ ra để lộ chiếc nơ gài tóc,tôi cầm chiếc nơ đầy máu rồi cùng Ly cúi đầu)
Ly: Đội ơn Điện Hạ …
Lính Vua: Đi theo ta
Hoàng Hậu: Điện Hạ người hết thương em rồi
-Vì em không còn là em của ngày xưa nữa ta cũng đã già không thể đi lo hậu quả cho em mãi dc,sự vc hôm nay đừng để các hoàng tử biết dc lý do vì sao em tự nghĩ đi…
Tôi và Ly nắm tay nhau đi qua khuôn viên hoàng cung nơi này hoa đủ loại khoe sắc suối từ trên đổ xuống cảnh đẹp như trong tranh vẽ vậy…
Ly: Thật may mắn cuối cùng lại được Đức Vua cứu
-Nơi này vẫn còn Vua Chúa nhỉ
-Uk ở một linh hồn kể cho tớ nghe đế chế của nơi này rất tàn bạo,khắc nghiệt lắm nên chúng ta giờ cứ ra khỏi đây rồi tính tiếp.
-Làm cách nào để chúng ta có thể trở về
-Tớ không biết nữa…
Tôi thấy một người đi ngược lại tập tễnh gương mặt sần sùi đầu tóc không gọn gàng nhưng thấy lính cúi chào.
Lính: Tam Vương thiên an…( Ly giật tay ý cúi đầu rồi chúng tôi đi qua nhưng tôi vẫn không quên ngoái lại nhìn vị Tam Vương đó bất giác nhìn nhau tôi thấy có gì đó rất lạ mà không lý giải nổi)
Vũ Khả: Người đoán trước sự việc như vậy rồi ạ,học trò mãi vẫn thua kém người thật xa …Tam Vương Điện Hạ ( Tam Vương cười nhẹ rồi tập tễnh bước qua)…
Tôi và Ly được ra khỏi cung,chúng tôi đi giữa phố mọi người nhìn như những kẻ kinh dị khi quần áo đầu tóc k dc gọn gàng,tôi tự hỏi ở nơi con người đẹp và chỉn chu như vậy thì sao cái người ở trong cung khi nãy được cúi chào vậy mà diện mạo lại xấu xí đến kì lạ.
Ly: Nhìn ghê nhỉ lúc ý tớ chỉ muốn đi qua thật nhanh
-Ý cậu nói người vừa nãy hả
-Uk chứ ai nữa,ông đấy như kiểu quái dị vậy…
-Chắc bị tai nạn gì đó ở nơi này có ma thuật sao ông ta không làm mình trở nên đẹp hơn nhỉ…
-Tớ nghĩ cái gì cũng có hai mặt như con của Hoàng Hậu chết rồi thì sao sống lại được
-Có lý ,chúng ta đi mãi rồi đêm nay ở đâu đây…đường ở đây đều giống nhau như mê cung vậy…
Tôi nhìn cả đoạn đường phía cuối có ánh sáng
Ly: Kia có nhà kìa lại đó xem sao ( chúng tôi tới gần đó là cả một ngôi làng)
-May quá Ly ơi xin ở nhờ được rồi cậu có thấy đói k ,sao mình thấy đói quá
Ly: Có mình có thấy đói …
Vừa tiến tới một ngôi nhà cửa không đóng chúng tôi cười tươi định xin ngủ lại ,vừa bước vào trong
-Xin chào ,chúng tôi xin làm phiền gia đình một chút ạ…
Bước vào bên trong thật sự kinh hoàng khi máu tràn đầy trên sàn,xác người ngổn ngang…( Ly bịt mắt tôi)
Ly: Chúng ta đi thôi…( bên ngoài có tiếng nói tôi và Ly chui vào tủ)
Lính: Còn đứa con gái nào không?
Già Làng: Không còn ai cả chúng tôi đã dâng toàn bộ những cô gái xinh đẹp cho các người rồi,làm ơn hãy để cho chúng tôi được yên.
Lính: Mẹ cha nó,làm tì thϊếp cho Lục Vương là ước mơ của hàng ngàn người hiểu chưa lũ ngu…( Bọn họ chém đứt đầu già làng tôi và Ly bịt mồm để không phát ra tiếng ,nhìn qua kẽ tủ chúng tôi sợ đên không thể thở nổi)…
Khi họ rời đi người dân trong làng khóc lớn xót thương cho các gia đình có con gái bị bắt đi,chúng tôi bước ra bọn họ liền kéo vào sâu bên trong hầm dưới đất.
Bà Lão: Còn không mau chạy đi
Ly: Chúng cháu tới xin ngủ nhờ lại rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ
Bà Lão: Làng chúng tôi nổi tiếng sinh ra các cô gái xinh đẹp,thế rồi có một ngày một nữ nhân trong làng được vào cung cả làng ai nấy đều ngưỡng mộ cho gia đình cô ấy,bỗng một ngày lính tới gϊếŧ chết gia đình cô ấy,cô ấy vào cung được gả cho Lục Vương nhưng hắn là kẻ dâʍ ɭσạи máu lạnh,hắn chỉ qua đêm một lần rồi vứt bỏ gϊếŧ rồi cứ hết cô này tới cô gái mới lớn khác trong làng đều bị lôi đi ( tôi đập tay xuống bàn khiến Bà Lão giật mình)
Tôi: Xã hội này điên rồi ,đi kiện k ai có thể trị dc hắn sao?
-Hắn là con của Vua đến mặt mũi ra sao chúng tôi còn không biết …làng chúng tôi con trai đều k có vợ vì các cô gái cứ 16-17 cũng bị bắt đem đi hết rồi…thôi để tôi lấy gì cho ăn,ăn xong thì ngủ rồi sáng mai đi ở hầm này an toàn,chúng cũng nghĩ k còn con gái nữa …
Tôi: Thế giới ma thuật tại sao mọi người k làm gì đó chứ ạ
-Ma thuật của chúng tôi đối với họ chẳng là gì người của Hoàng Cung thống trị thế giới này…( Bà lão chuẩn bị đồ ăn chỉ trong vòng 30s và rất nhanh)…Tôi và Ly ăn xong thầm cám ơn bà lão nhưng Ly thì ngủ ngon lành còn tôi cả đêm chẳng chợp mắt…
Bà Lão: Sao cháu k ngủ đi ( nằm cạnh)
-Cháu nhớ nhà ở đây thật đáng sợ
-Nhìn hai đứa là biết kp ở đây rồi nhưng tới đây coi như là cơ duyên,cháu sẽ không còn là một linh hồn nữa khi ở lại đây sống trọn qua 5 ngày…
-Bà nhận ra cháu là linh hồn…
-Nếu chưa có nơi nào để đi thì 5 ngày sau hãy đi
-Vâng cám ơn bà…
5 ngày ở nơi đó tôi và Ly cùng bà lão trồng trọt .
Bà lão: Nơi đây k khác gì so với nơi chúng cháu sống đâu
Ly: Vâng không khí ở đây cũng k bị ô nhiễm nữa nhưng sao cháu thấy bàn chân tay của mình ngày càng hiện rõ hơn…
Lam: Tớ hiện hết rồi này…( tôi dơ ngón tay lên sấm chớp loé lên)
Bà lão: Các cháu k còn là linh hồn nữa rồi
Ly: Cám ơn bà ạ cháu ở quê nhà bố mẹ cũng mất rồi chỉ còn bà ngoại,nếu có thể quay về cháu sẽ về còn k đành ở lại…
Tôi: Không mình nhất định quay về,bố của mình đang chờ mình ( tôi nhớ tới hình ảnh bố khóc bên giường bệnh)…mình nhất định về ( bà lão cười)
Bà lão: Muộn rồi hai đứa xuống hầm đi tránh để người ta thấy bây giờ như là 1 công dân ở đây rồi…
Tôi: Vâng để cháu nấu cái món …
Ly: Thôi để mình làm cậu nấu k ai ăn nổi
Bà lão: Phải đấy ( cười)…
Tối ăn xong tôi cùng Ly cùng nhau hát những bài hát quê nhà cho bà lão nghe…
Bà lão: Lâu rồi ta mới thấy vui như vậy,con gái ta nếu lớn chắc giờ cũng bằng các cháu rồi
Tôi: Cô ấy bị bắt đi ạ
Bà Lão: Không ,trong trận chiến giữa các hoàng tử 300 năm trước con bé đi ngang qua trận địa và bị tử nạn…đến xác con bé bà cũng k thể tìm ra…( bà khóc quay đi tôi và Ly cúi đầu) …Hai đứa ngủ đi
Tôi: Bà ơi trong các hoàng tử có ai tốt k ạ…
-Không có ai cả họ đều máu lạnh như nhau cả…
-Cháu đã gặp Ngũ Vương hắn cũng k đến nỗi nào,không độc ác…
Bà Lão: Vậy cháu nhầm rồi hắn là người có nguy cơ kế thừa ngai vàng sau chính cung Thái Tử,Thái Tử còn không bằng hắn đâu vậy thì làm gì có chuyện hắn hiền lành được…
Ly: Hắn đẹp trai không ( tôi gõ đầu Ly)
-Lũ ác ôn vậy có đẹp cũng bằng không?
Tại Hoàng Cung: Thuỷ Cung u buồn ảm đạm trong nỗi sầu của Hoàng Hậu.
Quân Sư: Người đừng khóc nữa nếu người quỵ ai sẽ cứu bát hoàng tử
-Hết hy vọng rồi ,kẻ nào nắm giữ trái tim của con ta,Thái Tử,Tam Vương,Ngũ Vương,Lục Vương hay Thập Vương đây…
-Thái Tử nghe nói tu luyện không đạt đến cảnh giới bị niêm ấn ma thuật nên thần nghĩ với ma thuật của hắn hiện tại không thể giữ trái tim Bát Vương được.
-Vậy là ai đây?
-Tam Vương ma thuật của hắn thần chưa được thử nghiệm vì hắn chưa bh dùng ma thuật với bất kì ai,hơn nữa với dung mạo của hắn thì chắc chắn k thể lên ngai vàng nên thần nghĩ chỉ còn 3 người còn lại và thần xin mạn phép đoán có thể là Ngũ Vương…( Hoàng Hậu nắm chặt tay)
-Ngũ Vương nếu mày là kẻ nắm giữ tim con trai ta,ta nhất định sẽ moi gan ngươi từng chút một….
Sáng hôm sau tôi và Ly đeo găng tay cùng nhau đi thu hoạch khoai lang,bữa sáng bà lão đã chuẩn bị sẵn,tôi cảm giác bà ấm áp như một người mẹ vậy…
Ly: Ôi củ này to chưa
-To ,hôm nay lại ấm bụng rồi nói thật từ trc tới nay mình k ăn khoai lang,toàn ăn mấy món cao cấp nhưng vẫn k thấy ngon bằng khoai lang.
-Cậu chắc con nhà giàu rồi
-Bố mình là ông trùm truyền thông đấy rất giàu có ( tôi cười tươi rồi thấy tiếng người dân trong bản hét lên)
-Chuyện gì vậy?
-K rõ đi xem sao ( tôi vẫn bê rổ khoai chạy tới đó xem)…
Tại ngôi làng đám lính đang bóp cổ bà lão
Lính: Nói ngay 2 con bé đó ở đâu???
-Tôi không biết tôi kb hai cô gái nào cả,tôi làm gì có con
Linh: Đưa nó ra đây ( Một người trong làng)
-Bà ta có nuôi 2 cô gái rất xinh đẹp …
Bà lão: Đừng có hồ đồ có 2 cô gái đến xin nghỉ chân tôi cho ăn rồi đuổi đi rồi,họ không phải người của làng này
Linh: Lục cho tao phải tìm thấy 2 đứa nó ( Bà lão thấy hai chúng tôi chạy từ trên đồi xuống)…
Bà lão: Chạy đi ( hét lớn)
Tôi và Ly thấy linh Ly kéo tay tôi
Ly: Chạy thôi
-Còn bà thì sao
Lính: Đây rồi ( hắn lấy con dao cắt cổ bà lão ngay trc mắt tôi)…
Tôi: Không ( giỏ khoai tôi buông đổ trên nền)
Tôi chạy xuống nơi bà bị chém
Ly: Đừng Lam…
Lính : Tốt quá rồi tao đỡ phải chơi trò đuổi bắt…
Tôi ôm lấy bà lão với chiếc cổ bị cứa máu chảy đầy áo tôi.
Bà: Đừng khóc sao k chạy đi
-Bà sẽ không sao đâu ( lấy tay bịt vết cứa ở cổ)
Lính 1:Đã bắt dc con bé kia rồi ạ…
Bà lão: Bà sống đến thế là đủ rồi ,cháu muốn về nhà phải không hãy tìm đến chủ nhân của Phiêu Cung người đó sẽ có cách đưa cháu trở về…( Bà cười rồi buông thõng tay tôi ôm chặt rồi khóc trong đau đớn)
-Không đâu,đừng bỏ cháu mà bà ( Lính kéo tôi đi dẫm qua những củ khoai và trên nền đất bà nằm đó tôi cắn môi nấc không lên tiếng)
Lính: Rồi sẽ đến lượt mày thôi…( tôi cắn vào tay hắn tát bốp vào mặt)
Lính1 : Kìa để mặt nó có vết Lục Vương sẽ trách đấy…
Họ đưa tôi và Ly đến một căn phòng tắm rửa và thay đồ
Ly: Sao cậu k nói gì?
-Tại sao cậu lại bỏ chạy.
-Khi đó mình sợ quá nên
-Bà là người đã cứu sống chúng ta vậy mà cậu lại bỏ chạy
-Mình xin lỗi Lam à ( khóc)
-Hãy xin lỗi bà đừng xin lỗi mình ( tôi đứng dậy thay đồ như ý họ và tôi định sẽ đâm chết Lục Vương trả thù cho bà)…
Như một vũ công các cô gái mặc đồ màu đỏ giống như tôi đi ra để hắn lựa chọn,từ trên cao một vài gã đàn ông cười nói
Lục Vương: Nào hôm nay sinh nhật em mấy người phải uống say mới về đấy
Thập Vương: Chúc mưng sinh nhật anh…
Ngũ Vương: Chúc mừng sinh nhật,Thái Tử nói sẽ đến muộn.
Lục Vương: Vậy Tam Vương thì sao anh ấy không đến ạ .
Ngũ Vương: Điện hạ cũng sẽ đến chắc anh ấy sẽ tới thôi.
Lục Vương: Anh ấy không phải người thích tiệc tùng…em lo anh ấy sẽ k đến …
Thập Vương: Anh ấy luôn ái ngại với vẻ ngoài của anh ấy hay sao ý.( Ngũ Vương lườm)
Ngũ Vương: Đừng nói hồ đồ…
Vua:Sao rồi con trai ta đến muộn có sao k?
Lục Vương: Người đến là con vui rồi …
Chúng tôi quỳ gối phía dưới đến mỏi mòn còn họ vẫn cười nói…tôi định đứng dậy thì tiếng nói đi lướt qua
Tam Vương: Kẻ ngu mới đứng lên…( tôi khẽ ngẩng nhìn người đàn ông tập tễnh đi lướt qua)
Điện Hạ: Tam Vương đến rồi lại đây con trai …
Lục Vương: Múa đi nào ( mọi người đứng dậy bài múa họ đã nhập vào tâm trí chúng tôi chỉ việc làm theo)…
Tôi ánh mắt căm thù nhìn tên Lục Vương…hắn nhất định phải trả giá
Ngũ Vương ngồi trên cao nhận ra Lam
Ngũ Vương: Ô là cô ta,thú vị…( nhấp rượu cười)
Vua nhìn các con trai đang ngắm dàn mỹ nữ phía dưới chỉ riêng Tam Vương ngồi lặng lẽ nhìn ra phía bờ hồ,Vua thở dài…
Vua: Ta có ý thế này các mỹ nữ kia lại đây ,các ngươi hãy mời rượu các hoàng tử đi nếu ai mời rượu được ta sẽ thưởng các ngươi cho hoàng tử đó
Lục Vương: Các cô gái này của con mà ( Vua lừ mắt)…
Tôi tiến tới điểm Lục Vương,hắn nhất định phải chết,bước gần tới hắn các cô gái đổ xô vào Ngũ Vương và Lục Vương riêng Tam Vương thì ai nấy cũng sợ vì hình dáng của anh ta…
Ngũ Vương: Ấy các ngươi tránh ra ta muốn cô gái kia ( nháy mắt vs tôi,tôi đi lướt qua tới chỗ Lục Vương thì bị xô ngã nhào sang Tam Vương con dao văng ra khỏi áo ,Tam Vương dẫm chân lên dao nhìn xuống tôi đang ngồi trên lòng anh ta)
Vua: Mau mời rượu con trai ta đi ( mãi mới thấy có cô gái tới vs con trai mình nên Vua hí hửng)
Khoảnh khắc gần gương mặt anh ta đúng thật là đáng sợ như 1 kẻ bị tạt axit bỏng nặng vậy…
Tam Vương: Con hơi mệt xin phép về trước
Vua: Cô gái nếu k mời dc con ta uống rượu ngươi sẽ chết ( k khí căng thẳng)
Tam Vương: Con sẽ k uống đâu con xin phép ( tôi đặt ly rượu vào tay Tam Vương)
Tôi: Đàn ông thì uống rượu là quá bình thường anh muốn tôi chết à
-Việc ngươi sống hay chết không liên quan tới ta…
-Tôi nhất định phải sống ( tôi tu ực ly rượu rồi tóm cổ Tam Vương hôn lên môi anh ta trao giọt rượu)…
Mọi ngừoi đều lặng im
Lục Vương: Cha con muốn cô gái đó
Ngũ Vương cười rồi thở dài…
Vua: Ta quyết định rồi ta sẽ ban ngươi cho Tam Vương chủ nhân của Phiêu Cung,thế nào con trai ít nhất phải có một hầu gái chứ …
Tôi dừng nụ hôn còn anh ta không khác gì một xác sống đang dc cho uống nước,k có chút biểu cảm và nghe đến Phiêu Cung tôi ấp úng…
Tôi: Phiêu…Phiêu Cung anh là chủ nhân của Phiêu Cung à…
Tam Vương: Phải ( Trl rất lạnh nhạt tôi ngất trên tay anh ta)
Cuối cùng là duyên số hay định mệnh ,tôi sẽ được đưa đến Phiêu Cung nơi người đàn ông này có thể đưa tôi trở về….
–
– [ ]
---------