Đến cuối cùng làm thế nào trở về vương phủ, ta không biết.
Ta thậm chí không nhận thức được mọi việc chấm dứt như thế nào. Ta chỉ biết rằng khi ta hoàn hồn lại, chúng ta – Cát Tường cùng ta, đã ngồi trong xe ngựa trên đường trở về.
Xe vốn là do Quy Phong Lâu cấp, không biết Cát Tường làm sao chuẩn bị được.
Trên vết thương đã được đắp một tầng dược, có chút ngứa, nhưng cũng không đau đớn.
Cát Tường vẫn nắm tay của ta, càng không ngừng ở bên tai của ta nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, xin lỗi Tiểu Tuyết, ta sẽ dùng loại dược tốt nhất, nhất định sẽ không để chút dấu vết nào lưu lại. Xin lỗi, xin lỗi, ngươi không nên có vẻ mặt như vậy được không? Không nên có biểu cảm tuyệt vọng như vậy mà? Tiểu Tuyết, nói chuyện đi, Tiểu Tuyết, ngươi đừng làm ta sợ…”
Ta thử mở miệng, thế nhưng không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào. Ta nghĩ muốn cười một cái, cơ mặt lại cứng ngắc bất động; ta thậm chí không biết được, móng tay của ta toàn bộ đã cắm vào lòng bàn tay, cả một mảng da thịt dấp dính. (máu đấy:”<)
Tại sao lại phát sinh việc này? Tại sao dung mạo của ta…cứ như vậy bị phá huỷ?
Ta còn chưa biết ai là người đã cứu ta, cũng không muốn biết. Ta thật sự không có cách nào cảm kích hắn. Bởi vì, chính vì hắn đã ra tay, khiến cho thứ quan trọng nhất trên người ta bị huỷ. Ta có thể thấy được rất rõ ràng, mối liên hệ vô cùng mỏng manh giữa ta và Chu Thất, ngay thời điểm đó đã xuất hiện vết rạn không thể vãn hồi.
Khuôn mặt đã bị huỷ, thứ duy nhất mà Chu Thất yêu thích đã bị huỷ, từ nay về sau, ta còn có thể lấy thứ gì để hấp dẫn ánh mắt của hắn nữa?
Bị vứt bỏ, đã từ dự cảm biến thành sự thật gần ngay trước mắt. Chung quy có người nào lại muốn một luyến đồng đã bị huỷ dung chứ? Hồng nhan khô cốt, ta thậm chí còn đợi không được đến ngày tuổi già sắc suy.
Trong ngực không có hận ý kịch kiệt, nhưng tâm trạng cũng không thể nào dễ dàng tiên tan. Ta những tưởng có thể kéo dài một chút mộng ý hư ảo, nào có biết rằng chỉ trong phút chốc, mọi thứ cứ như vậy mà vỡ tan trước mắt.
Vẻ mặt sợ hãi của Cát Tường, khiến cho ta thậm chí không dám tìm một tấm gương để nhìn xem vết thương nặng đến mức nào. Xem như cho dù có thuốc trị thương tốt nhất, cũng không thể thay đổi được sự thật là ta đã bị huỷ dung. Mặt của ta…đã không còn hoàn mỹ nữa rồi.
Ta phải làm sao đối mặt với Chu Thất? Làm sao đối mặt với ánh mắt khinh thường cùng phán xét cuối cùng của hắn?
Hết thảy đã trở thành kết cục được định trước.
Trái tim…đau quá. Đau đớn đến mức ta không có cách nào hô hấp. Một trận lại một trận hắc ám dồn ép trước mắt ta, khiến ta hoảng sợ nhưng không thể trốn tránh, đây…chính là cảm giác tuyệt vọng sao?
Đại môn Vương phủ đã từ xa xa xuất hiện trong tầm mắt, có thể hay không khiến cho xe ngực đi chậm một chút? Ta vẫn còn chưa thể…chuẩn bị tinh thần đối mặt với Chu Thất.
Lúc bước xuống xe, mơ hồ nghe thấy Cát Tường phân phó, muốn những người kia lập tức thông báo cho Phong Diệp sơn trang, tuyệt đối không được chậm trễ.
Ta mặc kệ bọn họ nói gì, ta chỉ có thể nhìn Chu Thất đang đứng trước cửa kia.
Biểu lộ ra ngoài là một khuôn mặt tuấn tú bao phủ hàn sương, ánh mắt lạnh lẽo nhưng lại mang theo lo âu.
Ta nhìn hắn, đi về phía hắn, sau đó…trước mắt tối sầm, điều gì cũng không biết nữa.
Khi tỉnh lại, không biết đã trải qua bao lâu. Ngoài cửa sổ ánh nắng đã tắt, không gian xung quanh yên lặng đến tịch mịch.
Vật lộn để ngồi dậy, mới phát giác toàn thân đều suy yếu vô lực, hơn nữa còn có cảm giác khô nóng.
Ta mặc y phục vào rồi bước xuống giường. Chỉ có động tác đơn giản như vậy nhưng gần như đã rút đi hơn phân nửa sức lực của ta. Thật vất vả ngồi trên ghế thở hổn hển, lúc này mới thấy được bài trí trong phòng có chút bất đồng.
Nơi này không có đồ vật của Chu Thất, tất cả đều là vật dụng ta đã sắp xếp.
Là…Tễ Nguyệt Các, lãnh thanh* Tễ Nguyệt Các. (lạnh lẽo, quạnh quẽ)
Ước chừng có thể đoán ra đây là ý tứ gì. Chu Thất cho người đem mọi thứ đi nơi khác, rõ ràng đã thể hiện rõ hàm nghĩa —— ta đã bị ngăn cách khỏi thế giới của hắn. Sau này ta chỉ là một kẻ thừa thải mà thôi.
Cười khổ, nhưng lại khiến lệ rơi. Mẫu thân đã từng nói, lệ chính là đại biểu cho tổn thương của chính mình, đừng nghĩ rằng nó có thể giúp được gì. Nhưng mà, mẫu thân a, khi ta biết được kết cục của mình, nếu không khóc, ta thật sự bất lực. Ngài biết không, yêu một người, cũng chỉ có thể mắng bản thân đáng đời mà thôi.
Đã như vậy, ta lưu lại nơi này còn có ý nghĩa gì? Không biết xấu hổ tiếp tục dựa dẫm nơi này chỉ mang đến sự chán ghét nặng nề hơn nữa của Chu Thất mà thôi. Ngay khi ta thấy được sự khó coi thẳng thừng trên khuôn mặt hắn, ta cuối cùng cũng thức thời rồi.
Thu thập một ít y phục, cùng với vài miếng ngọc bội Chu Thất đã cho, bọc thành một bao quần áo nho nhỏ, sau đó ngồi trong phòng, chờ đợi bầu trời tối dần.
Bán thân được bốn năm, trên người ta cũng không có tài sản gì. Số ít những thứ có thể đổi được chút bạc, ngoài chút ngọc bội, nhẫn…mà Chu Thất đã cho thì cũng không còn gì nhiều. Mặc dù không đáng là bao, nhưng xét đến cùng đây vẫn là những vật của Chu Thất. Nếu ta bị bắt lại thì có lẽ sẽ bị xem là kẻ trộm. Cho nên ta chờ đợi, khi trời tối đen, ta trốn ra khỏi phủ.
Cảnh giới trong phủ của Chu Thất, so với trong tưởng tưởng của ta lỏng lẻo hơn nhiều.
Ta không yên tâm, nắm chặt bọc hành trang nhỏ, lén lén lút lút từ sau cánh cửa lẻn ra, vạn hạnh không có ai phát hiện. Ta đi một mạch không phân biệt phương hướng, thật lâu sau mới yên lòng. Từ sau thời điểm này, ta không thể dừng lại nữa rồi.
Cả người nóng rần lên. Khi vừa rời giường ta đã biết. Toàn thân trên dưới hư nhuyễn vô lực, cảm giác đau đớn như dao cắt một điểm lại một điểm từ đầu khớp xương truyền đến, đau đớn đến mức ta chỉ muốn gϊếŧ chính mình. Đầu ong ong, trong ngực rất khó chịu, không thở nổi, tất cả đều là bệnh trạng khi phát tác “bạch phát tam thiên trượng”. Ta có dự cảm, lần này ta thật sự không xong rồi.
Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến ta muốn rời khỏi Chu Thất. Ta không muốn lại chết trong phủ của hắn, làm bẩn phòng đồng thời đem đến phiền toái cho hắn, vậy nên ta phải vội vàng rời đi. Nếu không vì chuyện này, ít nhất ta vẫn còn muốn gặp lại hắn một lần cuối cùng.
Gặp mặt hắn một chút, một lần sau cùng. Vững vàng nhớ mãi trong lòng dung nhan của hắn. Lúc sinh thời, vĩnh viễn không quên. Sau đó, nếu có kiếp sau, sẽ cố gắng trở thành một người nữ nhân xứng đôi với hắn, dựa vào trí nhớ tìm được hắn, gả cho hắn, hảo hảo nói cho hắn biết, ta yêu hắn, rất yêu rất yêu, yêu đến mức có thể minh minh bạch bạch chịu đựng sự phụ bạc của hắn, cũng có thể chịu đựng sự thương tổn hắn mang lại, tình nguyện vì hắn mà gánh lấy đau khổ.
Phụ tâm, phụ tâm, là vì hữu tình mà gánh lên mình một món nợ, cũng chỉ có thể lấy tư cách của người bị phụ bạc.
Cả đời này, thật sự không thể rồi. Tương đồng giới tính, thân phận biệt lập ở hai mảnh trời khác nhau đã trở thành nguyên nhân để đoạn tuyệt tất cả.
Dù vẫn thương hắn đến đâu, dù có đau lòng đến mức nào, cũng chỉ là ước nguyện xa xăm của riêng ta mà thôi. Tất cả những liên hệ giữa ta và hắn đều chỉ nằm tại lớp da bên ngoài. Một dao hạ xuống, thứ gì cũng không còn nữa rồi.
Ta nhận mệnh, cho nên ta không cầu; Ta nhận mệnh, cho nên ta chạy trốn. Ta nhận mệnh, cho nên…ta tại một nơi Chu Thất nhìn không thấy, chờ chết.
—— Lúc ấy ta còn không biết, ta vừa rời đi, sẽ dẫn đến kết cục sau này.