Chương 17

Cái gì…?”

“Ta không thích gọi ngươi biểu ca đâu nha, ngươi lớn len đẹp như vậy, ta không muốn gọi, nghe già lắm. Tiểu Tuyết, ngươi biết ta đến kinh thành làm gì không?”

“Không…không biết.”

“Hì hì, ta là vì ngươi mà đến đó nha.”

Y nhìn vẻ mặt mờ mịt của ta, mỉm cười nói: “Ngươi chắc không biết họ của ta đại biểu cho điều gì đâu. Nói cho ngươi biết, chính là đại diện cho Đường môn, mà điều Đường môn tối am hiểu, chính là giải độc. Ngươi đừng chỉ thấy bề ngoài ta trông lười nhác thế này, kỳ thật ta chính là đệ nhất cao thủ ở đó đấy nha.

Nếu không Hàn cữu cữu cũng sẽ không cố tình đến Đường môn lôi ta ra đâu. Thật sự là quá đáng, rõ rang biết nhân gia còn đang bị người ta truy sát, vậy mà hắn còn nói so với con trai bảo bối của hắn, ta đây cháu ngoại trai cũng chẳng là gì. Thật là, trước đây cưng chiều nhân gia ta như vậy, thoáng cái là thay đổi.”

Mà quá đáng nhất chính là nương a. Biết được cữu cữu có con trai ruột, lại vui vẻ đến mức con của mình cũng chẳng cần, cùng liên thủ với cữu cữu vứt tar a khỏi Đường môn, mặc kệ sự sống chết của ta. Nguyên bản ta đến đây muốn trước khi tiến hành giải độc thì phải hảo hảo khi dễ ngươi một phen, thật không ngờ ngươi lớn lên lại xinh đẹp như vậy.”

Cữu cữu nói ngươi và thiên hạ đệ nhất mỹ nhân U Minh cữu mụ năm xưa giống nhau như đúc. Thấy ngươi như vậy, ta thật sự không nỡ khi dễ ngươi. Ai, ai bảo ta thích nhất ngắm mỹ nhân làm chi.”

Y nói nhiều như vậy, lại còn nói rất hăng say, ta tuy không hoàn toàn nghe hết ý của y, tuy nhiên, những điều y nói khiến tâm tình ta tốt lên rất nhiều. Trong vô thức, bàn tay cầm đũa của ta cũng trở nên nhanh hơn.

“Vậy là được rồi, ráng ăn nhiều chút đi, phải tích trữ thể lực. Quá trình giải “Bạch phát tam thiên trượng” rất hao tổn thể lực đấy.” Cát Tường nhìn ta, dặn dò như vậy.

Chính là ngay lúc đang hàn thuyên, từ chỗ ngồi phía sau chúng ta bỗng nhiên vang lên một thanh âm rất không lễ độ.

Nơi chúng ta ngồi vốn là một sương phòng thanh tịnh. Chưởng quỹ nơi nào tựa hồ rất quen thuộc Cát Tường, dành cho y bàn tốt nhất. Ở nơi này mặc sức mà ăn, dù có tướng ăn khó coi cũng chẳng sợ ai chê cười, bởi vì không có ai nhìn thấy được.

Thế nhưng hiện tại ngay cửa sương phòng lại nghiễm nhiên xuất hiện ba bốn du đầu phấn diện* nam nhân, trên mặt bọn họ đều mang theo nét cười gian tà, nói với Cát Tường: “Đường tam thiếu gia, biệt lai vô dạng a.”

* du đầu phấn diện: đầu dầu má phấn, loè loẹt

“Các ngươi đến đây làm gì?”

Thanh âm của Cát Tường lạnh xuống. Thay đổi thật nhanh, chẳng còn nghe ra giọng nói vui tươi mới vừa rồi nữa.

“Hồi lâu không gặp, Đường tam thiếu gia vẫn xinh đẹp như thế a. Cũng khó trách, ma giáo giáo chủ quả thật có tiếng điều giáo nhân tài. Đường tam thiếu gia lưu lại trên giường của gã lâu như vậy, không đẹp ra mới là việc lạ ấy nhỉ. Hôm nay như thế nào không ở lại hầu hạ nam nhân của ngươi hả? Chạy đến kinh thành lại còn mang theo một tiểu mỹ nhân. Hay là định chơi trò hồng hạnh xuất tường*?”

* Hồng hạnh xuất tường: là nɠɵạı ŧìиɧ thì phải

Kẻ cầm đầu hạ lưu vô sỉ, lời gã nói ra quả thật khó nghe đến cả ta cũng không chịu được.

Cát Tường hiển nhiên là rất tức giận. Tế mi nhíu chặt, trong mắt y bắn ra quang mang lợi hại, “Lũ rác rưởi các ngươi nói xong rồi chứ, đại môn ngay đó, không tiễn.”

“Rất có thần khí nha. Nơi này không giống như Tứ Xuyên, cũng không có bọn người ma giáo để ngươi dựa dẫm đâu. Tiểu biểu tử ngươi vẫn còn đắc ý cái gì? Rõ ràng là bị giáo huấn chưa đủ.”

“Chỉ bằng thứ đồ bỏ các ngươi mà muốn giáo huấn ta? Cười chết lão tử mất. Hôm nay thiếu gia ta tâm tình hảo, bỏ qua cho các ngươi, dẹp chuyện hôm nay đi, chúng ta gặp nhau ở đâu tính ở đó.”

Cát Tường nâng cao đầu, cười lạnh, “Huống hồ nơi này là địa bàn của Phong Diệp sơn trang, đừng có quấy nhiễu việc buôn bán của nhân gia.”

“Phong Diệp sơn trang? Ha ha ha…Gần đây khắp nơi đều truyền miệng chuyện đứa con bảo bối của lão tiểu tử Hàn Thí Vũ, lão tám phần là muốn con muốn đến điên luôn rồi. Bây giờ còn ai thèm để ý Phong Diệp sơn trang chứ hả? Nói trắng ra, kim thiên gia môn cỡ nào thì đến giờ cũng nát rồi. Ha ha ha…”

Tiếng cười khó nghe của gã, chấm dứt trong cái tát của ta.

Ta không có võ công, cũng không có khí lực, cái tát này chỉ là thừa dịp người chưa chuẩn bị, nhiều lắm cũng chỉ có thể tác động đến lớp da bên ngoài thôi. Nhưng mà, ta rất giận khi có người nói như vậy về Hàn Thí Vũ.

Hàn Thí Vũ là người thật tâm đối tốt với ta. Mặc dù ta cự tuyệt theo y trở về, nhưng y đã để lại kỷ niệm ôn nhu nhất cho ta. Mọi hành động không thành lời của y đều nói cho ta biết, cho dù có một ngày ta bị Chu Thất vứt bỏ không đường thối lui, y vẫn luôn sẽ là lối thoát cuối cùng của ta, sẽ vẫn luôn là nơi để ta quay về. Điều này khiến ta yên lòng đến mức muốn khóc.

Nhưng mà, ta đã biết rằng sẽ có hậu quả này, việc nhận thức ta sẽ khiến y phải hổ thẹn, vì vậy ta đã không đi theo y. Không nghĩ đến ta vẫn mang lại cho y nhiều phiền phức như vậy.

Ta không cho phép bất luận ai vũ nhục Hàn Thí Vũ như vậy, kẻ nào cũng không được.

(có 1 kẻ luôn miệng ‘tử lão đầu’ đấy, đạp hắn xuống giường đi =)))

Cát Tường đem ta kéo ra phía sau y, gắt gao nắm lấy tay ta, cười khổ nói: “Tiểu Tuyết, ta không biết ngươi so với ta còn dễ xúc động hơn nha.”

Ở bên kia, sau một lúc kinh ngạc mấy kẻ kia đã tỉnh táo lại. Gã bị đánh phẫn nộ nhìn chằm chằm chúng ta —— chính xác mà nói là nhìn ta, quát lên: “Tiện nhân, dám đánh bổn thiếu gia?”

“Đánh ngươi thì sao? Lũ vứt đi!” Cát Tường mở đôi môi đỏ mọng, lời nói ra lại rất ác liệt.

Sau đó chính là một hồi hỗn loạn tranh đấu, một hồi quyết định đường sống của chúng ta.

Dĩ quả lăng chúng*, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Cát Tường rất mềm dẻo hữu lực, từ những góc độ khó tin tấn công đối phương. Mà điều duy nhất ta có thể làm, chính là trốn ở góc phòng chờ đợi.

(tèng teng)

Trận giằng co này rất nhanh chấm dứt, bởi vì mặc dù Cát Tường đánh gục tất cả những kẻ ở trước mặt y, lại vẫn bỏ sót một gã đứng ngay sau lưng cầm tiểu đao kề sát vào cổ ta.

Ta không biết gã là ai, cũng không biết gã định làm gì. Lúc đó ta chỉ thấy trên mắt trái Cát Tường đã xuất hiện vết thương ẩn ẩn rướm máu. Đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cư nhiên bị phá hỏng rồi.

Cát Tường xem ra rất phẫn nộ, khuôn ngực phập phồng kịch liệt. Khi đó ta đã nghĩ, tại sao y lại giận dữ đến như vậy.

“Buông hắn ra.” Thanh âm lãnh khốc, rất không giống Cát Tường.

“Vậy ngươi quỳ xuống đến liếʍ giày cầu xin ta đi!”

Thanh âm của gã nam nhân phía sau đã biến chất rồi, tràn ngập kɧoáı ©ảʍ biếи ŧɦái.

“Ngươi…”

Khuôn mặt của Cát Tường tức giận đến đỏ lên, mang theo nét kiều mị. Y là một thiếu niên động lòng người, nhưng y không phải người quen hầu hạ khuất phục kẻ khác —— nghe lời y nói, nhìn y hành xử, có thể nhìn ra được xuất thân của y rất tốt. Bất quá cho dù là bản thân ta, cũng không thể đáp ứng làm theo ý muốn ác tâm như vậy. Không liên quan đến tôn nghiêm, chỉ là bản thân không cách nào chấp nhận.

“Người này đối với ngươi rất quan trọng đúng chứ, ngươi làm, hay là không?”

Tiểu đao ấn vào cổ ta, ta có cảm giác có dòng chất lỏng khẽ chãy xuống rồi.

“Dừng tay!”

Gần như là thất thanh hô lớn, ta khó hiểu nhìn Cát Tường, y kích động như vậy làm gì?

“Ta quỳ…”

Cát Tường thật sự quỳ xuống. Vì muốn thừa dịp để người đứng sau chờ chúng ta —— ý ta là gã đang cưỡng ép ta lơ là rồi thân thủ đánh văng gã ra khỏi người ta, Cát Tường phải quỳ xuống. Thế nhưng sau đó khi y thét lên kinh hoàng khiến ta bị doạ sốc, vẫn chưa kịp hoàn hồn.

“Tiểu Tuyết, mặt của ngươi…”

Mặt của ta? Làm sao? Vươn tay sờ lên mặt, lúc này ta mới cảm nhận được một cơn đau đớn truyền tới, sau đó chứng kiến được trong lòng bàn tay của mình…đều là chất lỏng màu đỏ tươi.

Máu?! Ta kinh hãi, mãi một lúc lâu sau mới xoay sang Cát Tường, trì trệ xác nhận: “Ta…khuôn mặt bị phá rồi sao?”

Trong mắt Cát Tường đều tràn ngập hoảng sợ, y cắn môi dưới, run rẩy khe khẽ gật đầu.