Chương 7: Một đêm ở quán bar Thiên Xứng (4)

Lúc ba người đang nói chuyện, lại có một người khách mới vào quán bar Thiên Xứng.

Tô Kiệt vừa nhìn thấy anh, giương miệng ngốc nhìn, một câu cũng nói không nên lời.

Lê Nhã Á cùng Đỗ Phong cũng giống như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể nào di chuyển được.

Những người vốn đang ngồi nói chuyện đều cùng nhìn về phía hướng này.

Ở một góc nhỏ trong quán bar, máy hát đĩa cũ vẫn tiếp tục vang lên tiếng nhạc. Toàn bộ người trong quán bar không còn nói chuyện nữa, trong không gian chỉ còn lại nhạc tiếng nhạc tinh tế.

Khách mới tới lộ ra nét cười ôn nhu, thoáng cúi đầu, nhìn Tô Kiệt đứng gần với anh nhất, nhìn tới Tô Kiệt mặt đỏ tay chân thì run rẩy.

Một người đàn ông có biết bao nhiêu anh tuấn, quả thực có thể dùng “Thanh lệ động lòng người” để hình dung, lẽ ra những từ như vậy phải xài cho một cô gái, nhưng mà Tô Kiệt cảm thấy, người đàn ông trước mắt này chính xác có thể dùng những từ này để diễn tả anh ta.

Phát hiện nhân viên mình mướn đều đã hóa thạch, sợ sẽ chậm trễ tiếp đón khách mới tới này, cô chủ Lâm vốn vẫn ngồi yên không nhúc nhích sửa lại vạt áo một chút, đi ra quầy bar, dẫn người khách đi một mình tới bàn, sau đó đưa ra thực đơn.

Vị khách mỉm cười giống như gió xuân,“Cám ơn.”

Cầm thực đơn trong tay cứng rắn đưa cho Đỗ Phong, cô chủ Lâm dùng ánh mắt trừng cả đám phục vụ đang hóa thạch cho tỉnh lại.

Trở lại quầy bar, phát hiện Kiều Tâm Vũ vẫn còn đang đứng ngốc, cô chủ Lâm trừng mắt liếc cậu một cái.

Lúc này, Lâm Tư đang ngồi ở bàn bên cạnh, biết mọi người đang chú ý nhìn mình, anh sớm đã tạo thành thói quen với ánh mắt kinh diễm của mọi người, hơi hơi hạ mi mắt xuống, lẳng lặng ngồi.

Khách trong quán bar chậm rãi tỉnh táo lại từ trạng thái hóa thạch, bất chấp mọi thứ, bắt đầu ghé tai rì rầm với nhau, đều bàn tán xôn xao.

“Anh ta là ai vậy a?”

“Thật đẹp trai……”

“Anh ta rốt cuộc là ai a?”

“Tại sao lại có một người đẹp trai như vậy chứ……”

Một bàn năm người chụm đầu, nhỏ giọng nghị luận không ngừng.

“Đó là thầy thuốc Lâm…… Thầy thuốc phụ trách ở phòng bệnh cấp cứu bệnh viện Thánh Khải Sắt……”

“Tại sao lại không ở trong bệnh viện……”.

“Cho xin đi, ai vào lúc mười hai giờ đêm lại đi làm việc, tại sao anh ta không tới được?”

“Thật sự là mĩ thanh lệ động lòng người…… Nhìn ánh mắt của anh ta…… Lúc ngượng ngùng còn pha lẫn chút cảm xúc do dự nữa……”

Lâm Tư đang muốn ăn vài món, phát hiện Tô Kiệt đứng bên người không rời đi, anh ngẩng đầu, nhìn cậu, lại nhìn nhìn những người khác trong quán bar.

Lâm Tư có một đôi mắt trắng đen rõ ràng, sóng mắt trong suốt lại dịu dàng, khi đôi mắt khẽ di chuyển, tựa như nước suối của hồ sâu dưới ánh trăng sáng.

Tô Kiệt bị ánh mắt như vậy nhìn thẳng, chỉ cảm thấy một tia sáng trước mặt xẹt qua trước mắt, khiến cho bản thân không thể đứng thẳng vững vàng.

Lại một lát sau, nhìn nhìn đồng hồ, cô chủ Lâm ở trong lòng từ từ thở dài: Ngày hôm sau, đã chính thức bước vào cánh cửa của tuổi hai mươi chín rồi.

Người nên đến, không sai biệt lắm đều đã đến đây, người mà bản thân muốn gặp, đều đã gặp được rồi.

Thiếu mất Chiêm Tinh, bất quá không sao, Tinh ở trong lòng ta.

Có thể cầu nguyện rồi .

Hy vọng mọi người đều hạnh phúc.

Hy vọng ta có thể càng ôn nhu, tái ôn nhu một chút…… Hy vọng con đường Trữ Tĩnh càng ôn nhu, hy vọng toàn bộ thành phố này cũng càng thêm ôn nhu.

2007 của ta, chúc phúc ngươi.

Chân thành chúc phúc các vị.

— hoàn –.

——————————————Phân cách tuyến đáng yêu———————————-

Thời gian một năm, thật nhanh…….

Bộ văn này ta tặng cho chính mình, còn có bằng hữu trong lòng so với trang sức kim cương bảo thạch còn trân quý hơn, cảm tạ nàng đã yêu quý ta suốt cả đoạn đường qua.

Cảm tạ các vị độc giả đã duy trì đọc và ủng hộ trong suốt đoạn đường.

Di? Ta cùng Đỗ Phong cùng tuổi! (lúc viết Trạm Xe Bus Lãng Mạng, tuổi ta so với hắn còn nhỏ hắn, bay tới ôm Doãn An Bình tìm an ủi). Các vị — các ngươi về sau phải gọi ta là Lâm tỷ tỷ, nghe hiểu không? Về sau đều phải gọi ta là Lâm tỷ tỷ! Aha ha ha ha ha ha ha ha…… (ta vui vẻ cái cái gì a, thêm vài năm nữa, ngay cả Lí Cánh Thần đều phải biến thành đệ đệ = =)

Đem văn đã viết xong cho một A Tử khác xem, nàng thét chói tai liên tục, chỉ ta bất công, ta cười hỏi nàng:“Ta làm sao mà bất công ?” Nàng đáp không được, chính là không ngừng kêu “Ngươi bất công, ngươi bất công……”, cười, ta có bất công sao?

Đột nhiên cảm giác ánh mắt ta man BH, có thể so sánh với Medusa rồi, cười, không phải đâu.

Nhũng lời cảm tạ sẽ không quá nhiều, ta đem hết tất cả đặt ở đáy lòng.

Mượn lời kịch của Chu Minh Nghĩa, nói lại lần nữa xem.

Trước kia, ta còn không biết là thành phố Hương Đảo là thành phố có biết bao nhiêu đáng yêu, bây giờ, suy nghĩ của ta đã thay đổi. Bởi vì, nơi này có nhiều có nhiều người ta quen thuộc như vậy, có mọi người các ngươi ta thân thiết….

Ta sẽ cố gắng làm cho bản thân càng thêm dũng cảm càng thêm ôn nhu.

Cám ơn……..

Còn nữa còn nữa, đường Trữ Tĩnh, phố Thanh Phong, học viện Dương Quang, học viên Minh Nguyệt, tất cả những người có tuổi nhỏ hơn ta đều phải nghe đây! Hôm nay, ta muốn các ngươi nói với câu kịch kinh điển thể hiện sự trung thành, khiến cho ta vui vẻ một chút. Đến đến đến, đứng hảo đứng hảo đi, mọi người cùng nhau mà nói:“Một, hai…… Tỷ tỷ, để ta làm cẩu cho ngươi đi……”

Ừ, không sai, Lâm mỗ kín người chừng lạp…….

Kia, những câu cảm tạ cùng mấy lời khôi hài đều đã nói xong rồi, cần phải đứng đắn một chút.

Năm nay là năm cuối cùng có số hai đứng đầu, có rất nhiều cảm khái.

Hy vọng cuối cùng của ta là ôn nhu và dũng cảm, ôn nhu ta có, dũng cảm sao, cũng không dám nói. Ta hẳn là không đủ dũng cảm, vĩnh viễn im lặng đối với người mình thích, vĩnh viễn không dám nói ra thành lời, ta là người nhát gan.

Nếu nói có một nguyện vọng, trước mắt chỉ có một, thì phải là đem kế hoạch mười lăm bộ văn của Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ hệ liệt, toàn bộ hoàn thành. Mười lăm bộ, giống như rất nhiều, kỳ thật cũng không nhiều, đều là những câu chuyện xưa mà ta vô cùng quý trọng, ta muốn viết ra chuyện xưa của bọn họ. Hy vọng một ngày nào đó, những câu chuyện xưa này sẽ giống như một xâu chuỗi trân châu, nằm trong giá sách của ta, cùng với trong trí nhớ.

Còn nữa còn nữa, kỳ thật, ta còn hy vọng, những người đã xem qua văn của ta, có thể nói yêu ta……..

Cá nhỏ trong suốt Lâm mỗ bay đi tìm Chiêm Tinh Sư – ngày 13 tháng 3 năm 2007.

———-



Secretwind: cặp đôi bác sĩ thiên tài Lâm Tư và cậu trai trẻ xã hội đen Chiêm Tinh Sư nằm trong hệ liệt Y Sinh Cố Sự Hệ Liệt, tác phẩm Si mĩ võng lượng.