Chương 5: Một đêm ở quán bar Thiên Xứng (2)

Một người mặc quân phục đi vào quán, có một loại anh tuấn lãnh khốc rất mạnh mẽ, khiến cho Tô Kiệt cực kỳ hâm mộ.

Rất ít người mặc quân phục mà đẹp trai như vậy nha.

Trữ Viễn phát hiện khách mới tới, cậu quay người chăm chú nhìn một hồi,

Đổng Thế Quân hỏi: “Tiểu Viễn, sao thế?”

“Người kia, là học đệ của chúng ta.”

“Người nào? Người mặc quân phục kia sao?”

Trữ Viễn lắc đầu,“Không, là người bên cạnh anh ta. Em đã nhìn thấy một lần, là…chuyện rất lâu trước kia rồi, bất quá em vẫn nhớ rất rõ mặt cậu ấy.”

Thấy Trình Nhược Ngôn đã trưởng thành, Trữ Viễn mỉm cười, năm đó, từng nói chuyện một lần với học đệ có dung mạo thanh tú này, đôi mắt to chớp mắt đầy sinh động đã để lại ấn tượng sâu trong lòng cậu.

Trữ Viễn nhớ tới thời gian quen biết cùng học đệ kia. Thời điểm mới gặp Trình NhượcNgôn, đúng ngay thời điểm tình yêu giữa cậu và Đổng Thế Quân đang cuồng nhiệt.

Trình Nhược Ngôn nhìn menu, Phương Triển Nhan tò mò đánh giá cách bố trí quán bar, ánh mắt hắn dừng ở bàn bên cạnh, nhìn một hồi, sau đó liền quay đầu, giơ tay che khuất nửa mặt.

“Triển Nhan, làm sao vậy?”

“Không có gì?”

Phương Triển Nhan nói như vậy, âm thầm nghĩ, cư nhiên giám đốc Hứa của tổ trọng án hôm nay cũng đến quán bar này, thật sự là….khéo léo a. Nhìn ánh mắt ôn nhu của người bên cạnh anh ta, Phương Triển Nhan quyết định vẫn không nên đi chào hỏi sẽ tốt hơn.

Vừa mới đem menu trả lại trên tay Tống Vũ, Trình Nhược Ngôn thấy được khách mới vào quán, đôi mắt cậu trừng thật to.

“Triển Nhan…Tang mụ mụ!”

Triển Nhan không hiểu được, theo ngón tay Trình Nhược Ngôn nhìn theo, xém chút sợ hãi mà kêu lên.

Trời ạ! Lâm sir cùng kiểm sát trưởng Âu Dương! Ngọc Hoàng đại đế Quan Âm bồ tát a! Là bọn họ!

Phương Triển Nhan lại một lần nữa cầm menu che mặt, hành động này dọa cho Tống Vũ Thừa nhảy dựng.

Trình Nhược Ngôn nói: “Cám ơn, chúng tôi muốn xem menu chút nữa… Phiền cậu lấy thêm một quyển menu cho tôi.”

Lúc này Lâm sir đã ngồi xuống, kiểm sát trưởng Âu Dương ngồi đối diện.

Phương Triển Nhan dùng menu che hơn nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn lén.

Lão hồ ly Lâm sir, quả nhiên cùng người đàn ông tảng băng có gian tình, cư nhiên hẹn hò nhau đi club ăn cơm a! Không ngờ lại bị mình bắt tại trận a.

Còn nói không có gì với kiểm sát trưởng Âu Dương, nói cái thí a, xem đôi mắt hoa đào kia, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm kiểm sát trưởng Âu Dương không tha, xem ánh mắt đầy gió xuân kia, xem vẻ mặt đầy jq kia, thật sự là….thật sự là….

Lão hồ ly da mặt dày kia chắc chắn có ý tứ đối với người đàn ông tảng băng kia!

Trình Nhược Ngôn ở một bên cũng lặng lẽ trừng to mắt, tròng mắt chớp tới chớp lui, nhìn người này, lại chuyển qua nhìn người kia.

Cậu nhớ Phương Triển Nhan đã từng nói với mình, lão thủ trưởng hồ ly của anh có một tử huyệt, chính là bạn học thanh mai trúc mã của hắn hồi tiểu học, một vị kiểm sát trưởng, Trình Nhược Ngôn thầm nghĩ, nhất định chính là vị Lâm tiên sinh đối diện không hề có chút biểu cảm kia, giống như một người đàn ông băng giá vậy.

Bên kia, đám người Tô Kiệt cũng Đỗ Phong, còn có những người khách nhân khác đã chú ý tới đôi này.

Lâm sir cũng không phải tiêu điểm, tuy rằng đôi mắt hoa đào cùng khóe mắt cong cong của hắn quả thật xinh đẹp, bất quá, kiểm sát trưởng Âu Dương phát ra khí tức khiến cho nước đang sôi cũng phải đông thành băng mới là điều hấp dẫn sự chú ý của mọi người, quanh người hắn phảng phất được bao phủ một lớp khí lạnh thật mạnh mẽ, khiến cho người ta khi vừa nhìn tới không khỏi rùng mình một cái.

Tư thái ngồi của kiểm sát trưởng Âu Dương cực kỳ ngay ngắn, dung mạo anh tuấn, vẻ mặt bất cẩu ngôn tiếu (không nói cười tùy tiện), khí chất lạnh lùng, cảm giác như có một lực từ trường cực kỳ mãnh liệt đang tồn tại, giống như một khối băng ngàn năm không bao giờ tan chảy, quả nhiên không giống với người thường a.

Trong quán bar, khách tới ngày càng đông.

Vừa thấy khách mới tới, Kiều Tâm Vũ đang rót rượu dừng lại.

Những người khách vốn đang ăn cơm hay nói chuyện phiếm cũng quay đầu nhìn lại phía cửa.

Một đứa nhỏ hết sức xinh đẹp, vẻ đẹp trên người mang vài phần trung tính, đôi mắt to đen ướŧ áŧ, khuôn mặt bàn tay nhỏ nhắn, mặt thiên sứ mang theo vài phần sợ hãi, bên người có một người đàn ôn cao lớn đi theo.

Trữ Viễn nhỏ giọng nói với Đổng Thế Quân: “Đứa nhỏ kia, chúng ta đã gặp qua….”

Đổng Thế Quân gật đầu,“Phải.”

Anh Lê với thân hình cao lớn giống như Lý Cảnh Thần, mặc áo gió thật dài, mang theo Lý Liên Y đi vào quán bar Thiên Xứng.

Ngồi xuống bàn, Lý Liên Y bất an đứng lên, giống như một con chuột nhỏ sợ hãi lui về sau, tựa vào trên người Anh Lê, “Anh Lê…”

Anh Lê cười thầm, cầm tay Lý Liên Y,“Đừng sợ, chúng ta không phải đã tới một lần rồi sao.”

“Những người đó……”

“Đang nhìn em, anh biết, là vì em lớn lên rất đáng yêu .”

Được ánh mắt ấm áp của Anh Lê trấn an, Lý Liên Y chậm rãi thả lỏng chính mình.

Chu Minh Nghĩa ở một bên âm thầm suy nghĩ, không biết hôm nay là cái ngày gì, bản thân mình cũng tới đây ngồi, không ngờ ngay cả Đổng Thế Quân của ngân hàng Quân Long, còn có Anh Lê của Anh thị cũng đều đến đây.

Khách nhân của các bàn đều châu đầu rầm rì với nhau, thảo luận về dung mạo của Lý Liên Y, mọi người cảm thán rất nhiều, dường như bắt đầu đem so sánh cùng với Lộ Gia Bảo.

Mắt Lê Nhã Á nhìn tới muốn nở hoa: “Oa, thật sự là rất đáng yêu ……”

Đỗ Phong vuốt cằm,“Không biết con nhà ai, có thể đáng yêu như vậy.”

Tống Vũ Thừa đã ở một bên nói:“Hai người đều đáng yêu, tôi cảm thấy cả hai đều rất được.”

Giữa lúc đang bàn luận, lại có khách mới vào cửa, Tô Kiệt liếc mắt nhìn qua, sửng sốt một chút.

Khách mới tới cực kỳ đẹp trai, lúc khóe miệng cong lên thành nụ cười, xinh đẹp không thể tả, người người mà hắn nắm tay thoạt nhìn giống một thiếu niên, môi phấn hồng, nếu mà cong lên nhất định rất giống hoa anh đào.

Tô Kiệt nghĩ tới người trong quán bar Thiên Xứng thường hay nói tới câu này “Người này đẹp trai còn có người kia đẹp trai hơn.”

Anh Lê phát hiện khách mới tới, nhẹ nhàng kéo kéo Lý Liên Y, “Liên Y, nhìn kìa, bảo vệ của anh ba em.”

Lý Liên Y ngồi trên ghế khẽ nghiêng người một chút, “nhìn nhìn,“Đúng vậy, là anh ấy, anh ấy cũng tới nơi này nha.”

Thấy người trẻ tuổi mà Lôi Hạo dẫn theo, Lý Liên Y nhịn không được nhìn cậu ta vài lần.

Đó là một đứa nhỏ xấp xỉ tuổi cậu, màu da trắng, cũng không phải rất đẹp, nhưng hết sức ngoan ngoãn đi theo bên người Lôi Hạo. Lôi Hạo theo ấn tượng của cậu vốn là một người thâm trầm lãnh khốc, hiện tại lại ôn nhu nắm lấy tay người thiếu niên xa lạ.

Cô chủ Lâm tựa vào bên quầy bar thấy được Lôi Hạo, mỉm cười một chút.

Đã từng nghe một A Tử khác nói qua, đôi này vốn là ở phố Thanh Phong, trải qua một trận khóc lóc đầy kịch tình, cùng người bạn thương lượng một chút thì quyết định đem đôi này tới ở trên đường Trữ Tĩnh. Vì thế, lại có thêm một đôi yêu đương hạnh phúc.

.

Tô Kiệt dẫn khách nhân mới tới vào quán, vừa đưa tay ra mời khách vào, nói: “Nhĩ hảo, hoan nghênh.”

Trầm Tinh Nhã ở một bên cười, “Cậu ấy có thể nghe thấy, cậu không cần phải đưa tay thế đâu.”

Dẫn khách tới một bàn trống ngồi xuống, Tô Kiệt đưa đơn tới trong tay Cảnh Ngân Hà: “Hôm nay có cà ri gà, còn có cá, cũng không tệ, tôi đề cử.”

Ngay lúc Trầm Tinh Nhã bắt đầu gọi thức ăn, Lý Xuất Vân cùng Từ Táp ở bàn bên cạnh bắt đầu thì thầm.

“Táp, cậu xem, người kia, chính là ở siêu thị……ở siêu thị chúng ta đã gặp rồi đó.”

Từ Táp hơi hơi kéo vành nón nhìn,“Ân, tôi nhớ rõ, anh ta là……”

Lí Xuất Vân đè lại tay Từ Táp,“Đừng, đừng nói.”

Nhìn thấy Cảnh Ngân Hà đến, Lê Nhã Á cùng bọn Đỗ Phong, đều hướng mắt nhìn tới.

Nhân viên ở quán bar Thiên Xứng, đều nhớ rõ người đàn ông đẹp như tranh vẽ nhưng trầm lặng này.

Ngoại trừ Tô Kiệt, mọi người đều chưa từng thấy người đàn ông bên cạnh Cảnh Ngân Hà, đối với người đàn ông có gương mặt lai anh tuấn cùng mái tóc hơi xoăn màu trà, trên người có hương vị của nước ngoài hoa lệ này vô cùng tò mò.

Thấy Cảnh Ngân Hà mang người yêu tới đây, Tô Kiệt kinh ngạc không thôi, nghĩ tới Lý Hi Triệt.

Người kia vừa kiêu ngạo vừa được nuông chiều giống như một “tiểu công chúa” mèo, nếu hắn biết anh Ngân Hà cùng người khác ở chung một chỗ, không biết hắn sẽ nháo thành cái bộ dạng gì nữa.

Phát hiện bản thân đối với Lý Hi Triệt tựa hồ rất chú ý, Tô Kiệt âm thầm hừ một tiếng.

Mới không cần chú ý cậu ta.

Lại có khách mới tới.

Khách mới tới lại khiến cậu phải nhìn chăm chú.

Ở trên đường Trữ Tĩnh, mọi người đều nhận ra người này, anh ta là cảnh sát giao thông, mỗi ngày khi đi làm việc, ai cũng đều đi ngang qua bên người anh.

Âu Hải Bình hoàn toàn không chú ý tới ban thân dang bị người ta đàm luận, mang Theo Mộ Dung Tình ngồi xuống một chỗ.

Tô Kiệt nhớ rõ người đàn ông mày rậm thanh tú này, mỗi ngày khi tới quán bar đi làm, bản thân đều đi qua ngã tư đường trên con đường Trữ Tĩnh, người đàn ông này chính là ở đó chỉ huy giao thông.

Nhìn khách mới tới, Tô Kiệt thầm nghĩ, cảnh sát giao thông đẹp trai như vậy, thật không biết anh ta đứng ở đó, rốt cuộc là chỉ huy giao thông, hay là ảnh hưởng tới giao thông đây.

Đôi mắt Lê Nhã Á mở lớn nhìn khách mới tới, đã quên theo lệ tiếp đón.

“Các ngươi……”

Tằng Tử Khiêm cúi đầu, bị Đinh Lỗi túm tiến vào trong.

Lê Nhã Á vội vàng đi tới phía trước,“Hai vị xin mời qua bên này ngồi.”

Trình Nhược Ngôn mắt tốt nhìn thấy trước, cậu lôi kéo Phương Triển Nhan, “Triển Nhan, mau nhìn, người thiết kế nhà cho chị Phương….”

Phương Triển Nhan quay qua nhìn, “Là, là anh ta.”

“Còn có người của công ty vệ sinh, hai người đều hảo đẹp trai nha, nhìn qua một lần sẽ không quên được.”

Phương Triển Nhan lộ ra nụ cười của Lâm sir, “Nhược Ngôn, không nghĩ tới, bọn họ thật sự có……”

Trình Nhược Ngôn học theo giọng điệu của chị mình, “Jq!”



—-

Secretwind: quá nhiều tên, quá nhiều nhân vật, lại phải đi dò từng truyện *chóng mặt*

– Cặp đôi đầu tiên, người mặc quân phục là anh công Phương Triển Nhan và em thụ Trình Nhược Ngôn: trong Hắn là kẻ nhát gan.

– Âu Dương Vân Thiên và Lâm Nhược Nhiên (Lâm sir): trong Anh là hạnh phúc của em phải không. (ta thích cặp này a, đáng yêu a >o)

– Anh Lê và Lý Liên Y: trong Có từng nghĩ đến yêu.

– Cặp đôi tiếp theo, với anh công là bảo vệ của anh ba Lý Liên Y, gọi là Lôi Hạo cùng em thụ Tiểu Mễ: trong Anh thảo trong gió, ai coi “Có từng nghĩ đến yêu” sẽ thấy cặp này xuất hiện chớp nhoáng vài giây trong phiên ngoại ==.

– Tằng Tử Khiêm và Đinh Lỗi: hai người này xuất hiện trong cuối truyện Hắn là kẻ nhát gan, hình như không có truyện riêng (đúng hơn là do ta kiếm không ra ==).

Các cặp đôi khác… ta đầu hàng ╮(╯▽╰)╭

Ps: bản edit lúc đầu ta edit Lôi Hạo thành anh ba của Lý Liên Y =)) Sr mọi người, chắc ta già, mắt kém rồi T.T. Cũng may có nàng zenochu nhắc nhở. Thanks nàng ^^