Chương 4: Một đêm ở quán bar Thiên Xứng (1)

Lời tác giả: Văn cho sinh nhật tuổi 29 của ta. Năm nay là năm cuối cùng của tuổi có số hai đứng đầu của ta rồi, năm nay có thể đề cập tới tuổi này, sang năm sau, ai cũng không được đề cập tới con số kia. Ha hả.

—–

Thủ đô, 2019

Hôm nay tại quán bar chòm sao Thiên Xứng, bầu không khí không được đúng cho lắm.

Tô Kiệt theo Lỗ Phong tới quán bar trước, ánh mắt cậu thỉnh thoảng lại nhìn tới cùng một hướng – quầy bar.

Quán còn chưa chính thức mở cửa, nhưng ở ngay bên cạnh quầy bar đã có một người đang ngồi, cũng không phải bartender Kiều Tâm Vũ, cũng không phải Lý Tấn, mà là – một người con gái.

Vừa lau bàn, Tô Kiệt vừa nhìn về phía quầy bar, sau đó lại bất an nhìn Đỗ Phong.

“Anh Phong…”

“Làm sao vậy?”

“Vì sao hôm nay cô chủ lại đến?”

Đỗ Phong trộm nhìn về phía hướng quầy bar, sau đó thấp giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật cô ấy.”

Tô Kiệt nhỏ giọng kêu sợ hãi: “Sinh nhật!”

Đỗ Phong dựng thẳng ngón trỏ lên,“Hư, hư, cô chủ không thích người khác nói về sinh nhật của mình, nói gì mà qua sinh nhật lại già thêm một tuổi. Ngày này bình thường cô ấy đều lặng lẽ, không kinh động tới bất kỳ ai mà để cho nó cứ thế trôi qua, các em đừng đi qua quấy rầy. Để cho cô ấy ngồi yên tĩnh ở đó đi, qua đêm nay là hết rồi.”

“Như vậy a……”

Tô Kiệt lại xoay mặt nhìn chằm chằm cô chủ đang im lặng.

Đỗ Phong gõ nhẹ lên đầu Tô Kiệt một chút, “Đi, làm việc đi.”

“Anh Phong……”

“Em đừng đi qua a.”

Những người phục vụ khác của Thiên Xứng cũng bắt đầu lục tục tới. Những người này đều đã làm ở Thiên Xứng hơn một năm rồi, hiểu rõ tính tình của cô chủ, đều tự yên lặng thay quần áo, chuẩn bị làm việc.

Tô Kiệt bình thường đều ra quầy bar phụ giúp, hôm nay không hề bước chân ra đó mà trốn ở một chỗ khá xa.

Kiều Tâm Vũ cũng đứng ở một đầu khác của quầy bar, giữ một khoảng cách nhất định với người con gái đang dựa vào phía quầy bar bên kia.

Khuỷa tay cô chủ Lâm đặt trên quầy bar, nâng đầu, nhìn cửa ra vào, trong lòng đoán không biết hôm nay khách có tới nhiều hay không.

Đang lúc một người đang ngồi ngẩn người đầy nhàm chán, có khách vào quán.

Lê Nhã Á cùng Tống Vũ Thừa cùng lúc ân cần hỏi thăm: “Ngài hảo, hoan nghênh tới quán!”

Nhìn vào hai người, cô chủ Lâm lộ ra nét cười.

Đây là đôi đầu tiên tới quán.

Một người con trai đẹp trai phong độ nhưng cũng rất chững chạc, có đôi mắt sâu màu nâu, sáng ngời như mặt kính thủy tinh đang tan chảy, hắn nắm tay một người khác, đi tới một cái bàn sát tường gần đó ngồi xuống.

Tống Vũ Thừa vừa nhìn thấy đôi này, cảm giác rất quen thuộc, hai người này tới quán bar Thiên Xứng không chỉ một lần, mọi người đối với thanh niên có khuôn mặt thanh tú và đôi mắt như chú nai con kia đều có ấn tượng.

Lại có khách mới đến, giọng nói Tô Kiệt vang lên: “Hoan nghênh tới quán.”

Lúc này có năm người vào quán, trong đó có hai người đều đội mũ lưỡi trai che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

Nhóm người này ngồi xuống một bàn bên trong cùng của quán bar.

Kim Tịch Nhân đem mặt giấu đi, để cho Khuất Triển Thư gọi món ăn.

Đỗ Phong vừa ghi lại tên món ăn, vừa lặng lẽ đánh giá hai vị khách đội nón có vành che mặt, thấy không rõ gương mặt cho lắm. Nhưng mà người gọi món ăn, đeo kính mắt gọng kim loại vàng, anh tuấn nho nhã, cả người mang đậm phong độ của dân trí thức, thậm chí nhìn không giống người thích đi các câu lạc bộ.

Nghe thấy Mạc Tư Phàm gọi món cà ri, Kim Tịch Nhân liền kéo hắn, “Tôi không ăn… Theo như người nhà của lão Mạc nhà anh nói, không nên gọi món này a.”

Mạc Tư Phàm tàn nhẫn nhéo một cái trên lưng Kim Tịch Nhân: “Ít lợi dụng nhà tôi để đàn áp tôi đi, còn như vậy nữa thì tôi sẽ cướp Triển Thư nhà cậu đó.”

Kim Tịch Nhân khẽ kêu: “Anh dám!”

Mạc Tư Phàm chỉnh lại tóc của mình một chút, nói với Lâm Phong ngồi nghiêng với mình: “Cậu xem cái tên đó kìa, cậu ta chính là đối xử với tôi như vậy đó, không động tay động chân thì sẽ dùng Đồng Tư uy hϊếp tôi, thật sự quá phận mà! Cậu không ăn cà ri thì tôi ăn, cậu ngồi ở bên kia tự gọi món đi!”

Lâm Phong ngồi ở một bên nang tay, che lại gương mặt anh tuấn mà không ai trên thành phố Hương Đảo không nhận ra được, vừa nói với Mạc Tư Phàm, “Đã sớm nói không nên mang người này theo mà.”

Kim Tịch Nhân vừa nghe, lại kéo kéo Khuất Triển Thư kể khổ: “Triển Thư, bọn họ khi dễ tôi….” (Nhân ca a thực sự là công sao ==)

Trong lúc một bàn này đang nhỏ giọng tranh luận, khách mới lại vào quán.

Tống Vũ Thừa dẫn hai người khách mới tới vào bàn.

Hai người đó, một người có thân hình khá cao, tóc ngắn mày rậm, vẻ mặt anh tuấn, trên người có khí chất của một anh trai lớn, còn người thấp hơn đi kế bên có đôi mắt rất to, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đáng yêu cứ như thiếu niên bước ra từ tranh vẽ.

Tô Kiệt ở một bên nói nhỏ vào tai Lê Nhã Á: “Nhìn kìa, búp bê xinh đẹp kia lại tới nữa a.”

“Đúng vậy, đã lâu không gặp bọn họ.”

“Thật là dễ thương nha, cứ như đi ra từ tranh vẽ vậy đó.”

Đang lúc thảo luận thiếu niên đi ra từ tranh vẽ, khách mới lại vào quán, Tô Kiệt bận rộn ra tiếp đón.

Vị đi ở đằng trước, thân hình cao lớn,trên người mang khí chất không dễ đυ.ng chạm, đôi mắt đen như chim ưng cực kỳ lợi hại, còn có một người khác đi kế bên thì ôn hòa hơn.

Cảm thấy hai người này cũng thực quen mắt, Tô Kiệt đứng ở một bên nhớ lại.

Khách ngồi xuống, gọi đồ ăn, hiện tại không ai tới ngồi ngay quầy bar, mấy phục vụ sinh trong quán bar Thiên Xứng bắt đầu thì thầm với nhau,

Tô Kiệt lôi kéo Tống Vũ nói thẳng: “Hôm nay nha, tại sao mọi người đều nhìn quen mắt như vậy.”

Đỗ Phong đứng một bên cũng gật đầu: “Đúng vậy, nhìn ra đều là khách quen a.”

Tô Kiệt nhỏ giọng nói: “Bên kia, người bên kia đó, giống…. Lâm Phong.”

Lê Nhã Á nhéo một cái trên mặt Tô Kiệt, “Lâm thiên vương tới chỗ này, anh ấy có thời gian tới đây sao?”

Tô Kiệt che gương mặt nhỏ nhắn bị nhéo hồng: “Thật sự rất giống, thật đó.”

Tống Vũ Thừa khen ngợi người khách ngồi bàn phía bên trong, “Nhìn thấy người đeo mắt kính vàng kia không, cả người toát ra phong cách của người có trí thức, rất nho nhã a.”

Đỗ Phong giải tán cả đám đang tụ lại một đám nói chuyện phiếm đi, “Được rồi được rồi, đi làm việc, khách hôm nay nhất định rất đông đó, nhanh đi đi.”

Những người khách đã ngồi xuống bắt đầu ghé tai thì thầm với nhau.

Doãn An Bình cầm menu che mặt lại, dùng mắt chỉ Chu Minh Nghĩa nói: “Xem bên kia kìa, búp bê đó a, chúng ta đã từng gặp qua.”

Chu Minh Nghĩa nhìn thoáng qua, lắc đầu:“Đừng gọi người ta như vậy, An Bình, người ta là con trai.”

“Thật sự rất được.”

Lộ Gia Bảo cùng Hồng Chính Minh cũng đang nói chuyện, “Chính Minh, mau nhìn, có một lần khi chúng ta tới đây, đôi kia đã nói chia tay. hiện tại lại cùng một chỗ rồi.”

Hồng Chính Minh lén liếc mắt nhìn một cái,“Ân, xem ra không có chia tay.”

Lộ Gia Bảo lộ vẻ mặt chúc phúc,“Thật tốt quá”

Vừa nhin tới khách mới vào quán, Kim Tịch Nhân nhanh chóng cúi đầu, kêu lên:“Không xong ……”

Viên Đồng Tư cũng thấy được người mới tới, lúc ấy chính là sửng sốt, lập tức cũng đem mặt giấu đi, âm thầm cảm thấy may mắn vì đã chọn một cái bàn nằm ở góc tối.

Khách mới vừa tới là một cặp đôi, trong đó có một người mặc áo gió màu đen, mái tóc đen được chải ngược hết ra sau, lộ ra gương mặt anh tuấn lạnh lùng, trên người có một khí chất uy nghiêm , người kia thì ôn hòa hơn với đôi mắt màu cà phê, ánh mắt tựa như làn nước.

Đôi này thoải mái ngồi ở một vị trí khá sáng của quán bar, hơn nữa hiển nhiên không có chú ý tới những người khách khác.

Lâm Phong ở một bên lặng lẽ hỏi: “Mỹ nhân, tại sao ông chủ của cậu cũng tới chỗ này vậy hả?”

Kim Tịch Nhân che mặt: “Làm sao tôi biết được! Anh ấy ở tại con đường này sao. Thảm rồi! Nếu để cho anh ấy nhìn thấy chúng ta ở đây….”

Mạc Tư Phàm lúc này là người bình tĩnh nhất, “Sợ cái gì, anh ấy khẳng định không nhận ra chúng ta,”

Lâm Phong nghiêng người liếc mắt nhìn một cái, “Nhân, người mà ông chủ cậu dẫn tới……”

Kim Tịch Nhân nhỏ giọng nói:“Là người yêu của anh ấy…… Ai nhưng mà anh ấy không chịu nói ra là ai, lão Mạc cậu cũng coi chừng cái miệng rộng của cậu đó, để cho ông chủ tôi biết tôi ở đây thì cậu nhất định phải chết.”

Mạc Tư Phàm cũng tàn nhẫn nhéo Kim Tịch Nhân một cái “Câm miệng, cái tên ngu ngốc này, cậu trước nên lo cái miệng rộng của cậu đi.”

Hai người khách mới vào quám, lại có một người đội mũ lưỡi trai, điều này khiến cho Hứa Chính chú ý.

Không phải chỉ là tới quán bar ngồi thôi sao, còn phải che mặt như vậy?

Đôi mắt lợi hại chăm chú đánh giá một chút, Hứa Chính nói:“Tiểu Lãng, nhìn……”

Giang Dật Lãng quay đầu lại nhìn nhìn, cách đó không xa ở phía sau, một người dùng nón che khuất mặt, một người đeo kính mắt to gọng đen, vẻ mặt tươi cười xem menu, cậu không rõ nên hỏi:“Nhìn cái gì?”

Hứa Chính thần bí cười,“Chụp mũ là Từ Táp, cậu ấy đã từng đến đây…… Có nhớ chúng ta đã từng ở đây gặp cậu ta hay không.”

Giang Dật Lãng mãnh quay đầu lại,“Cái gì!”

Hứa Chính đè Giang Dật Lãng lại,“Hư, nhỏ giọng một chút.”

Lý Xuất Vân lúc này đã kêu Tô Kiệt lại, bắt đầu gọi món ăn chuẩn bị một bữa thật no nê.

Lê Nhã Á cũng nhận ra Từ Táp, nôn nóng muốn đi qua, bị Đỗ Phong kéo lại,“Khách vừa mới tới. em không được đi quấy rầy.”

“Chỉ xin một chữ ký thôi……”

Ngôi sao bóng đá Từ Táp ở thành phố Hương Đảo chính là vạn người mê, gặp mặt không dễ dàng chút nào, Lê Nhã Á không muốn bỏ qua.

“Đợi người ta ăn xong rồi đi qua, hiện tại không được.”

Phát hiện khách mới tiến vào cửa chưa từng gặp qua, Đỗ Phong nhịn không được đưa hai mắt nhìn.

Cũng là một người đàn ông đã trưởng thành, một người trong đó mang theo giữa anh tuấn và vài phần cổ điển, là người khá hấp dẫn, một người thì mang nét quý tộc, giữa chững chạc là thêm vài phần kiệt ngạo, khuông mặt anh tuấn có điểm lãnh khốc, nhưng khi ánh mắt nhìn người bên cạnh thì lại rất dịu dàng.

Lúc Đổng Thế Quân kéo tay Trữ Viễn vào quán bar Thiên Xứng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Minh Nghĩa.

Thấy sắc mặt Đổng Thế Quân không đúng, Ninh Viễn nhẹ giọng hỏi: “Thế Quân, làm sao vậy?”

Đổng Thế Quân có chút khẩn trương nhìn Chu Minh Nghĩa, không biết có nên qua bắt chuyện với cổ đông ngân hàng mình hay không.

Chu Minh Nghĩa không nói gì, âm thầm khoát tay với Đổng Thế Quân.

Đổng Thế Quân thở phào nhẹ nhõm, dẫn Trữ Viễn ngồi xuống một bàn bên cạnh.

Trữ Viễn tò mò quay đầu lại,“Ai nha? Bạn của anh sao? Có phải nên đi chào hỏi một chút không?”

Đổng Thế Quân lắc đầu,“Không, không cần.”

Phát hiện Chu Minh Nghĩa ngồi cùng với một người con trai khác lạ mặt, Đổng Thế Quân độ nhiên nhớ tới bọn họ từng nói chuyện với nhau, Chu Minh Nghĩa từng nói hắn không mở ngân hàng, chính là muốn lưu lại chút thời gian cho bản thân để bồi người yêu. Bên người hắn là một người con trai với đôi mắt tựa như nai con, là một người trẻ tuổi với nét cười hồn nhiên, vừa nhìn liền biết lý do tại sao rồi.

.

Secretwind: để ta kể tên các couple nào xuất hiện trong truyện nha, ta không thể kể hết, ai bik xin chỉ giáo ^^

– Cặp đôi đầu tiên với em thụ Duẫn An Nhiên có đôi mắt như chú nai con và anh công là Chu Minh Nghĩa: trong Trạm xe bus lãng mạn.

– Kim Tịch Nhân và Khuất Triển Thư, Mạc Tư Phàm và Viên Đồng Tư: trong Thái dương của ngày mai.

– Còn cậu trai trẻ có gương mặt như bước ra từ tranh vẽ là tiểu thụ Lộ Gia Bảo, anh công là Hồng Chính Minh trong cuốn “Đèn đường trên phố.”

– Hứa Chính và Giang Dật Lãng: trong Danh xưng chuyên biệt.

– Từ Táp và Lý Xuất Vân: trong Phong cảnh ngoài cửa sổ.

– Đổng Thế Quân và Trữ Viễn (hay Ninh Viễn) : trong Kiếp này chỉ vì ngươi.

Phù, xong rồi, phải đi kiếm tên nhân vật, mò ra tên truyện để đọc mới biết hết được nhân vật T^T