Tề Lý Cách ôm Trần Tân đến trên ghế sofa, mình thì đến nhà bếp nêm nếm gia vị cho nồi cháo, lại tiếp tục nấu sôi, lấy hòm thuốc y tế đã sớm chuẩn bị ở bên cạnh lại trở về phòng khách.
"Nào, bôi thuốc." Tề Lý Cách quỳ xuống.
Lúc Trần Tân giúp Tề Lý Cách làm chuyện này chuyện kia, thường thường là cũng quỳ gối bên chân Tề Lý Cách như vậy, làm cho Tề Lý Cách cứ cảm thấy áy náy, cảm thấy ủy khuất cho anh.
Nhưng hôm nay nửa quỳ bên cạnh anh, thay anh cuốn ống quần lên, từng chút một xoa thuốc lên vết thương, Tề Lý Cách phát hiện cảm giác như vậy lại tốt vô cùng, đủ để cúi đầu vì người yêu mà không cần đòi hỏi bất cứ điều gì, thực sự còn là hạnh phúc nhất trên đời.
"Còn đau không?"
" Vết thương nhỏ, làm sao lại đau chứ."
"Anh có phải là sợ em khó chịu cho nên nói dối hay không?" Tề Lý Cách nhìn mấy vết thương kia, nói: "Em nhìn đã thấy đau rồi."
"Lừa em làm gì? Không tin em tiến vào mây ý thức của anh, em liền biết anh rốt cuộc có đau hay không."
Trần Tân cũng chủ động mời rồi, Tề Lý Cách làm sao mà bỏ qua được chuyện tốt đi dạo một vòng trong đầu bạn lữ, động tác trên tay không ngừng lại, khống chế chạm tay tinh thần liền thăm dò vào mây ý thức của Trần Tân.
Cậu vừa đi vào, còn không cảm nhận được Trần Tân rốt cuộc cảm giác ra sao, thì đầu tiên đã nhận được suy nghĩ trong đầu Trần Tân đang nghĩ, muốn cho cậu nhìn thấy.
" Tề bé ngoan, cám ơn em đã trở thành dẫn dường của anh, anh luôn luôn rất vui vẻ."
Tề Lý Cách đỏ mặt, lui ra ngoài, mặt Trần Tân cũng đã sớm đỏ lên, đầu hơi nghiêng sang một bên, người nào cũng không nói chuyện.
Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng cháo trong nồi sôi lên ùng ục, còn có vài tiếng vang của bình thuốc tình cờ va chạm. Ngoài ra, chính là tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người.
Thuốc mỡ Tề Lý Cách bôi cho Trần Tân là thuốc mà mỗi gia đình thời đại này đều có sẵn, chuyên trị vết bầm tím, chỉ cần bôi thuốc ở vết thương, lại xoa nhẹ một hồi, qua mấy giờ là gần như không nhìn thấy vết tích của máu bầm nữa.
Có loại thuốc này, phần lớn vết thương của Trần Tân đều không là vấn đề, thêm vào lúc nãy còn có tâm tư nghĩ đông nghĩ tây, xem ra cũng thật không đau như vậy. Nhưng Tề Lý Cách vẫn là nhẹ chân nhẹ tay, đối xử với Trần Tân cẩn thận giống như đối xử với mấy bé bi, chỉ sợ làm đau anh.
Cũng thoa xong rồi, xoa nhẹ mấy lần, lại băng bó cẩn thận vết thương chảy máu, Tề Lý Cách đắc ý nhìn Trần Tân.
"Rất tốt."
"Rất tốt."
Hai người đều rất hài lòng.
"Được rồi, ăn chút gì đi, sau đó cùng nhau ngủ." Tề Lý Cách vui vẻ đi đến nhà bếp bưng cháo ra.
Trần Tân quay đầu nhìn bóng lưng của cậu, muốn dằn xuống nụ cười trên khóe miệng mình, nhưng vẫn không thể thành công.
" Tinh thần em hôm nay không tệ."
"Anh bị thương, em muốn ngủ được cũng không dễ." Tề Lý Cách bưng bát, múc một muỗng cháo thổi thổi, lại nói: "Há miệng, uống thuốc!"
Cậu nói xong, hai người đều nở nụ cười.
Bọn họ đều phát hiện, từ sau khi hai người ở bên nhau nụ cười liền càng ngày càng khó hiểu, mà trí thông minh của hai bên đồng thời giảm xuống. Đặc biệt là Trần Tân, vốn dĩ là một người còn rất cao quý lãnh diễm, đã bị Tề Lý Cách truyền nhiễm thành đầu đất động hở ra là cười hô hố lên.
Mà cười một cái như vậy, trừ mình vui vẻ ra, nhìn đối phương vui vẻ cũng là một chuyện thoải mái nhất trần đời.
"Đúng rồi, Prometheus đâu? Mập Mạp nhớ nó rồi."
Đêm nay sợ tinh thần thú khống chế không nổi mà đánh nhau, Trần Tân cùng Wells đều thu lại tinh thần thú. Trần Tân thu lại xong, rồi lại quên luôn thả Prometheus ra lại.
Mập Mạp làm ổ trong góc sofa, nhàm chán quá chừng, bình thường vào lúc này đều phải cùng chim lớn xì xà xì xầm cái gì gì đó, hiện tại chỉ có một mình nó.
Nó nỗ lực vung chân trước ngắn ngủn lên làm bộ mình đang bay, ám chỉ Bàn Tân nhanh chóng thả tiểu đồng bọn của nó ra. Nhưng Trần Tân vẫn cứ nhìn vào Tề Lý Cách, vẫn là chủ nhân Tề Lý Cách cảm nhận được mới nhắc nhở.
"Mém nữa quên mất, xin lỗi."
Trần Tân vỗ vỗ đầu Mập Mạp, thả Prometheus ra. Prometheus lại thấy ánh mặt trời, động tác đầu tiên chính là bổ nhào về tiểu đồng bọn, hai tinh thần thú lăn thành một cục. Hai đứa ríu ra ríu rít, Prometheus liền mang lấy Mập Mạp bay đi chơi, phòng khách vô cùng náo nhiệt.
Cháo Tề Lý Cách nấu không nhiều, không bao lâu thì đã ăn hết. Cậu thu dọn xong chén dĩa, lại muốn khiêng Trần Tân về phòng ngủ, chỉ là lúc này Trần Tân kiên quyết từ chối.
"Ngoan, để lại chút sức lực." Trần Tân vừa nói vừa lùi về sau, thành công tự mình lui về trong phòng. Anh thấy Tề Lý Cách có hơi thất vọng, vội vã bồi thêm một câu: "Ngày mai còn phải để em ôm, em đừng dùng hết sức."
Tề Lý Cách nghe xong, lại cười lên, lúc này mới vui vẻ theo Trần Tân lên giường.
Trần Tân vừa nằm xuống, cậu liền học theo bộ dạng Trần Tân đắp chăn cho cậu, dém kỹ góc chăn cho Trần Tân, lại cầm hai con búp bê đặt ở hai bên Trần Tân, giữ chức làm tả hữu hộ pháp.
Sau khi thỏa đáng tất cả, cậu kẹp lấy gối của mình lăn xuống đất.
"Đi đâu!"
Tề Lý Cách ở bên dưới nhô đầu ra, ngơ ngác nhìn Trần Tân, nói: " Tướng ngủ em không tốt, buổi tối sẽ đè lên anh."
Trần Tân nhất thời liền không vui, phẫn nộ rồi: "Em không ở bên cạnh anh làm sao ngủ được! Lên đây!"
Tề Lý Cách đành phải lại ôm gối lăn lên lại, bé ngoan vùi ở bên cạnh Trần Tân "giữ chức" gấu trúc bằng bông cỡ lớn cho anh.