Chương 28: Dưới gầm bàn lén đạt cao trào

Nguồn: Vespertine

Edit: Tiểu Vũ YY

Hôm sau, Hứa Lạc ngủ tới 10 giờ mới tỉnh, tùy tiện làm tô mì, trang điểm, uốn tóc, chọn chọn quần áo, hơn 12 giờ mới ra khỏi cửa.

Kết quả vừa mở cửa đại sảnh lầu một, đã thấy chiếc SUV quen thuộc đậu dưới tàng cây.

Bỗng cửa sổ xe hạ xuống, Tần Luật chạm mắt với cô, tay hắn còn cầm ly cà phê giấy, không rõ đã cắm chốt ở đây bao lâu rồi.

Hứa Lạc nhòm ánh mắt thâm trầm của hắn, cắn cắn môi, vẫn là nhận mệnh mở cửa xe lết lên ghế phụ.

Cô vừa thắt dây an toàn, vừa thuận miệng hỏi: "Anh chờ từ lúc nào?"

Tần Luật đặt ly cà phê lên giá đỡ, "7 rưỡi thay ca xong là qua luôn." Dứt lời, khởi động xe.

Hứa Lạc sợ hãi, lập tức tháo dây an toàn, "Dừng dừng dừng, đại ca à, anh một đêm không ngủ mà còn muốn lái xe? Em vẫn còn yêu cuộc sống, anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, em gọi xe là được."

"Không phải trước đây em từng thấy anh cả mấy ngày không ngủ rồi à? Mười mấy tiếng này thấm tháp gì."

"Đại ca ơi, hai năm trước và hai năm sau khác nhau, tuổi tác lớn rồi sao mà giống hồi trẻ được, em không muốn đem tính mạng mình thử nghiệm đâu."

Tần Luật cười cười, "Hứa Lạc, em có biết hậu quả của việc nghi ngờ năng lực của đàn ông không?"

Cô nhướng mày, "Thẹn quá hoá giận? Nhưng, mong anh đây đừng có trốn tránh hiện thực nữa. Đàn ông 30 tuổi, 28 tuổi và 25 tuổi, không giống nhau. Sức vận động của eo lại càng phân biệt rõ rệt. 25 tuổi vừa nhanh vừa mạnh, 28 tuổi tàm tạm, 30 tuổi chỉ có thể gắng gượng không xuất sớm thôi..."

Kỳ thật, Hứa Lạc đang nói hươu nói vượn, người đem cô làm đến đê mê, thần trí không rõ lại là người đàn ông 30 tuổi kia.

Cô còn chưa nói xong, Tần Luật đã nghiến răng nghiến lợi thắt dây an toàn cho cô, tàn nhẫn nhấn ga. Chiếc xe như mũi tên rời cung, bay vυ"t đi.

Hứa Lạc mất một lúc mới kéo được hồn vía mình về, thở phào khi cảm thấy tay chân mình vẫn đầy đủ. Kí©h thí©ɧ không thua gì trò tàu lượn cao tốc, cô những tưởng mình sắp bay ra cửa sổ luôn rồi.

"Thần kinh à!"

"Anh đã nhắc nhở em một lần rồi, đừng có ở trước mặt anh nhắc tới gã đàn ông khác."

Hứa Lạc cứng mỏ hừ một tiếng.

Chiếc xe vẫn chạy vèo vèo một đường. Khi tới nơi, cô đang chuẩn bị xuống xe, chợt tay bị hắn nắm lấy.

Sắc mặt Tần Luật thúi hoắc, "Địa điểm buổi tiệc ở đâu? Em không nói thì cứ để anh canh giữ dưới này đi, buổi chiều cũng đi theo em."

"Anh phát bệnh à?! Có bệnh thì mau đi bác sĩ!", cô giật tay mãi không ra.

"Cmn, anh chính là bị em ép đến phát bệnh điên đấy! Bác sĩ nào chữa được? Em không tính chịu trách nhiệm sao!"

"Đáng đời lắm! Vào lúc em thích anh thì anh đã đối xử với em thế nào? Huấn luyện tân binh? Hội nghị? Công tác? Rất vui vẻ phải không? Lúc tỉnh rượu thì mới nghĩ lại là, thiếu nữ 18 không da^ʍ bằng cô gái cùng chơi xe chấn đêm đó phải không? Thoả mãn không nổi chứ gì!"

Ánh mắt hắn trầm xuống, "Em đừng có mà đi suy diễn ý tứ của người khác, toàn lời nhảm nhí vớ vẩn!"

"Đệt cả nhà anh!" Khí nóng bốc lên đầu, cô gắt gao trừng mắt hắn.

Tần Luật am hiểu nhất là kỹ thuật chiến tranh trường kỳ, hắn bình tĩnh xen lẫn chút nuông chiều mà nhìn lại cô.

Thẳng tới lúc, Hứa Lạc trừng mỏi cả mắt rồi, mới đành thoả hiệp, báo tên khách sạn, định bụng ổn định hắn trước. Bằng không với độ điên như sáng nay, cô tin hắn thật sự sẽ cắm ở đây cả ngày.

Cô cũng không dám nói dối, nếu hắn không tìm thấy cô, sợ rằng bệnh thần kinh càng trở nặng. Cô thiện lương, tốt bụng quá ấy chứ.

"Nhưng em không chắc lúc sau có đổi địa điềm hay không nữa, ăn uống xong có thể sẽ đi nơi nào đó giải trí. Cũng phụ thuộc vào sếp em, không biết khi nào mới thả người, về tới nhà là em gọi cho anh ngay."

"Được." Tần Luật tạm vừa lòng, buông tay cô ra.

"Nếu đổi địa điểm thì phải báo cho anh ngay, buổi tối 9 giờ anh qua, quá 11 giờ thì anh sẽ tự thân vào hộ tống em."

"Hứa Lạc nhịn không được phun, "Em lạy anh đấy, bệnh nghề nghiệp à? Muốn được cả công ty em vây xem em bị cảnh sát giải đi à?"

"Nếu phát bệnh nghề nghiệp, đáng lẽ phải nhốt em lại thẩm vấn lâu rồi!"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Buổi chiều ba giờ, công ty có mua ít trà sữa bánh ngọt để lót dạ trước, Hứa Lạc ăn xong thì vào toilet bổ trang.

Bốn giờ rưỡi xuất phát, nửa trước thì đường xá thông thuận, nửa sau trúng giờ cao điểm, tắc hơn 50 phút, lúc đến nơi đã gần 6 giờ, vị khách chủ chốt kia đã tới trước rồi.

Vừa vào phòng, đã nghe ồn ã tiếng chào hỏi nhiệt tình, có mấy người đang đứng vây quanh nhân vật lớn.

Hứa Lạc điếng cả người, chắc trùng họ thôi nhỉ.

Lão sếp của cô nhanh nhảu giới thiệu với cả đám, "Vị này chính là Lục tiên sinh, đó là Vương tổng, kia là ông chủ Lý,... Chỉ cần một người trong số đó thôi cũng có thể chống lưng được cho công ty chúng ta hí hí"

Có vài vị đồng nghiệp hùa theo cười hí hí hí.

Khi mọi người giới thiệu bản thân đều nêu ID Weibo trước, đã dùng Weibo thì không có khả năng không biết đại V, trong đó có tác giả chuyên tấu hài thu được sự ủng hộ của một kim chủ ba ba tương lai, gọi hắn ngồi cùng, bắt đầu tám chuyện trên trời dưới đất, còn add WeChat cá nhân nữa.

Đến phiên Hứa Lạc, ông chủ liền kéo cô lại gần, chân chó mười phần, "Lục tiên sinh, đây là chủ Weibo ngài muốn gặp, cô bé tên Hứa Lạc."

Vài nhân vật tai to mặt lớn phụ cận nghe được Lục tiên sinh muốn gặp người này, liền an tĩnh lại, ai đang chắn mất tầm mắt cô thì lanh lẹ né đi.

Cuối cùng anh cũng lộ diện hoàn toàn trước mặt cô. Người đàn ông mặc âu phục tam kiện chỉnh tề, khuôn mặt anh tuấn như tượng tạc, gọng kính vàng yên vị trên chiếc mũi cao thẳng, áo sơ mi xám phối hợp vest đen, cao cấp mười phần.

Cho dù đang ngồi, cũng nhìn ra được đôi chân dài thẳng tắp, dáng người cao lớn đĩnh bạt. Dưới lớp trang phục nho nhã như vậy là dáng người gợi cảm, rắn rỏi mà cô từng được thể nghiệm.

Lúc ấy, hắn đang nâng chén trà ngọc, ưu nhã thổi nhẹ, đôi mắt hẹp dài buông xuống nhìn mặt nước gợn sóng lăn tăn.

Nghe được lời nói của ông chủ Hứa Lạc, hàng mi cong dày được kéo lên, lộ ra đôi mắt xinh đẹp dụ hoặc nhưng đầy nam tính, chiếu thẳng vào Hứa Lạc vẫn trong cơn khϊếp sợ bên kia.

Nội tâm Hứa Lạc tan vỡ rồi, cô chỉ muốn thét to rồi, cô phân vân giữa lựa chọn đánh hắn mất trí nhớ rồi chuồn khỏi đây hay chuồn khỏi đây rồi tự đánh mình mất trí nhớ.

Khắc chế, khắc chế, còn có hơn chục người đang nhìn chằm chằm lại đây.

Muốn điên rồi... ông trời ơi, ông ngó xuống mà xem...

Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông áo mũ chỉnh tề kia ngầm thú tính tới cỡ nào, liền cảm giác máu nóng sôi trào, sắc lang trong lòng cô hú hú không thôi.

Hứa Lạc thừa nhận, gợi cảm chết mèo!!

Mặt cô nóng cả lên, ngoan ngoan gọi một tiếng: "Lục tiên sinh."

Mí mắt hắn ở nơi người khác không để ý giật nhẹ, "Mọi người ngồi xuống cả đi."

Mọi người sôi nổi về chỗ, Hứa Lạc nhìn thoáng qua vị trí bên phải hắn không có ai ngồi, lại thu hồi tầm mắt, muốn qua chỗ một chị gái đại V có quan hệ không tồi.

Nhưng ông chủ chọc chọc khuỷu tay cô bảo, "Qua ngồi cùng Lục tiên sinh đi, chỗ đó đặc biệt giữ cho em á."

Hứa Lạc hạ giọng làm bộ làm tịch: "Có vị sếp máu lạnh nào đó muốn bán nhân viên cầu phú quý nha!"

"Bà nụi của tui ơi, anh nói cho em biết, nếu không phải Lục Tiên sinh chỉ đích danh em, anh còn đang muốn tự bán thân cầu phú quý đây này! Hốt được lời còn ỏng ẹo..." Năm nay đã 43 cái xuân xanh bác trung niên, hận không thể tại chỗ tu luyện biến thành thiếu nữ phụng dưỡng kim chủ ba ba, "Chỉ là bữa tiệc nhỏ, người ta thật có tâm tư cũng không dám xằng bậy —— tuy rằng sau khi anh nhìn rõ mặt mũi hắn rồi, cảm thấy hắn chưa chắc nhìn trúng em đâu... ui ui ui, em đừng có nhìn anh kiểu đó, anh cũng không phải nói em xấu, chỉ là người đẹp trai như vậy, có tiền như vậy, muốn kiểu dáng phụ nữ nào chả được. Thôi, em lo mà bồi người ta nói chuyện phiếm, đừng đắc tội là được."

Hứa Lạc vòng qua bàn tròn ngồi cạnh Lục Tri Hành, ba giây sau, liền hận không thể nắm lỗ tai ông chủ mình lại đây, banh con mắt "chó" của hắn ra nhìn cho kĩ, Lục Tri Hành rốt cuộc có nhìn trúng cô hay không! —— mới vừa ngồi xuống, tay phải của tên đàn ông ấy liền duỗi qua, dưới mặt bàn vén váy cô.

Cô hôm nay khoác một kiện áo lông trắng mỏng, bên trong là váy lụa hai dây mềm mại.

Áo khoác lông chi bằng nói là khăn quàng mỏng, che hờ hững bên vai, chỉ cần một động tác tùy ý là có thể lộ ra xương quai xanh tinh xảo trơn bóng.

Váy lụa trơn trượt, Lục Tri Hành mất vài giây mới với vào được bên trong, sờ được da thịt tinh tế non mềm trên đùi cô, yêu thích không nỡ buông tay, nhẹ nhàng vỗ về.

Hứa Lạc vội vàng kẹp chặt hai chân, không cho hắn tiến vào trung tâm —— cô sợ mình yếu lòng, không nén được tiếng rên.

Căn phòng náo nhiệt tiếng chuyện trò. Không ai để ý tới động tác nhỏ của hai người dưới tấm khăn trải bàn.

Lục Tri Hành dùng tay trái rót trà cho cô, "Nội dung Weibo của Hứa tiểu thư khá hay, chỉ là toàn giữa đêm đăng bài, em thường xuyên mất ngủ?"

"Ừm, người đến nửa đêm không ngủ được dễ dàng miên man suy nghĩ... À mà, Lục Tiên sinh, ngài nói nội dung nào khá hay?"

"Ảnh chụp. Nhưng không so được với mấy tấm em gửi cho anh." Câu sau, Lục Tri Hành đem tiếng nói ép tới rất thấp, gần như rỉ thầm vào tai cô, ngưa ngứa, kí©h thí©ɧ vô cùng.

Hứa Lạc nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng mỉm cười lịch sự.

"Có điều, đã gần hai tháng không nhận được gì rồi, Hứa tiểu thư, em nói nên làm gì bây giờ nhỉ?", ngữ khí bất mãn lộ ra sự nguy hiểm.

Hứa Lạc lúc này mới nhận ra, từ hôm mà cô ăn gan hùm mật báo, đi hộp đêm vớt bạn cᏂị©Ꮒ, quên luôn việc mình đã tắt thông báo tin nhắn của ba tên đàn ông nọ, dù họ có nhắn tin mùi mẫn bao nhiêu, cô cũng chỉ ừm ừm hai chữ, chính là hành vi tiêu biểu của tra nữ.

Lòng tự trọng của đàn ông rất cao, cô cho rằng thấy thái độ lạnh nhạt của mình, bọn họ sẽ nhanh chán thôi —— rốt cuộc cũng đã chơi qua. Đàn ông đối với phụ nữ đã tới tay, càng mất hứng thú không phải sao?

Nhưng Lục Tri Hành vẫn tìm cô?

...Hứa Lạc không cảm thấy là bá đạo tổng tài tìm được chân ái, cô suy bụng ta ra bụng người một chút: Nếu cô là bá đạo tổng tài, thân phận địa vị trước nay không ai dám coi khinh, chỉ có chúng tinh phủng nguyệt, kết quả ngủ xong còn chưa kịp nói 'đều là người trưởng thành rồi, không cần tình cảm, chi phiếu cho cô, muốn bao nhiêu thì tự điền, chỉ cần xong việc không được dây dưa nữa', đã bị cái cô gái kia quay đầu vỗ vỗ mông chạy lấy người, rút chim vô tình, ta đây không phục, phải tìm về tính sổ.

Giờ phút này, Hứa Lạc có một câu rất muốn hỏi Lục Tri Hành, có phải muốn cho cô chi phiếu hay không.

Lục Tri Hành nhìn trong mắt điệu bộ muốn nói lại thôi của cô, nhẹ nhàng hừ lạnh, "Nghĩ cho kĩ rồi hẵng trả lời."

Hứa Lạc hơi ớn lạnh, không biết làm sao cả, cầm lấy đũa, gắp đậu phộng ăn từng hạt, từng hạt.

Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, Hứa Lạc thả lỏng hai chân, nghĩ rằng tay hắn sẽ rời đi ăn cơm.

Kết quả Lục Tri Hành lại nhân lúc vườn không nhà trống mà công thành đoạt đất, chui thẳng vào trung tâm —— sờ qua sờ lại hai đệm thịt đầy ái muội. Hắn lẹ làng luồn tay vào trong qυầи ɭóŧ, hai ngón tay linh hoạt thăm dò, đầu ngón tay ở hộŧ ɭε ấn lên ấn xuống, xoay tròn...

Hứa lạc rùng cả mình, thân thể cong đi một chút, thật may không có ai chú ý tới bên này.

Cô muốn kẹp chân lại đã muộn, đầu ngón tay linh hoạt biến hóa, dồn ép nơi thầm kín của cô muốn tước vũ khí đầu hàng.

Hứa Lạc không thể không híp mắt, cắn chặt chiếc đũa trong miệng, mới không thốt ra tiếng rêи ɾỉ.

Bỗng nhiên, vị Vương tổng ngồi cạnh Hứa Lạc, hướng mắt qua trò chuyện với Lục Tri Hành, tự nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ quét mắt qua cô.

Trái tim của cô muốn vọt lên cổ họng, sợ bị nhìn ra điểm bất thường.

Còn may, Vương tổng chỉ là có chút kinh ngạc: "Lục Tiên sinh thuận tay trái?"

Hắn nói câu này, hấp dẫn những người khác nhìn qua.

Lục Tri Hành dùng tay trái cầm đũa, nhìn về phía mọi người nhẹ nhàng cười, "Đúng, tuy cũng dùng được tay phải nhưng tay trái thuận hơn."

Mọi người làm như tỉnh ngộ gật đầu, rốt cuộc tìm ra một đề tài tự nhiên có thể bắt chuyện với lão đại Lục Tri Hành, liên tiếp không ngừng có người hướng tới lấy lòng hắn.

Vì thế tuy trong lòng Hứa Lạc gào thét khẩn cầu bọn họ không cần nhìn bên này, không cần chú ý bên này, nhưng bọn họ lại người trước ngã xuống, người sau xông lên.

Mà thao tác bỉ ổi dưới mặt bàn vẫn không chút trì trệ, đã có một ngón cắm vào tiểu huyệt, nhợt nhạt thọc vào rút ra, tiếng nước nhỏ bé như có như không.

Hứa Lạc hối hận, không nên bị sự đẹp trai của hắn làm choáng váng đầu óc, ngồi cạnh tên sói xám này.

Cô âm thầm phát lực chặn lại đường đi của ngón tay xấu xa kia, không cho hắn động đậy.

Âm thanh Lục Tri Hành cùng người khác nói chuyện bị khựng lại một chút, sau đó hắn cười cười, tiếp tục câu chuyện.

Đồng thời, Hứa Lạc run rẩy hừ một tiếng —— hắn uốn lượn đầu ngón tay moi lộng, quá ác!

Vương tổng nghe được, kinh ngạc một chút, lịch sự quan tâm: "Cô bé, không thoải mái sao?"

Lục Tri Hành tạm ngừng động tác, cũng nhìn qua, diễn xuất sắc vẻ mặt quan tâm vô (số) tội, hỏi: "Hứa tiểu thư, có chỗ nào không thoải mái?"

Nước mắt cũng chảy ra một ít làm đôi mắt xinh đẹp của cô càng thêm long lanh, khuôn mặt hồng hồng, lắc đầu, "Không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi."

Vương tổng không hề hoài nghi, đùa, "Ôi, ăn từ từ, bàn này chỉ có ba nữ, đàn ông chúng tôi chỉ ăn lót dạ một chút để uống rượu, không ai giành đồ ăn với cô đâu haha."

Hứa Lạc xấu hổ chết đi được, cúi gằm mặt ừ một tiếng.

Vương tổng cùng người khác chén chú chén anh, bữa tiệc nói chuyện càng lúc càng sôi nổi.

Tên đàn ông thối tha vẫn không chừa, ngón tay một lần nữa tàn nhẫn trêu đùa cô, khiến Hứa Lạc cầm đũa cũng không xong, vốn muốn gắp đồ ăn cũng không đủ sức gắp lên.

"Bọn họ vì cái gì không cùng anh kính rượu?!" Cô hung hăng hỏi.

"Anh không cầm lấy chén rượu, bọn họ liền biết là có ý tứ gì." Lục Tri Hành gắp lên bỏ vào chén giúp cô, "Còn muốn ăn cái gì? Hửm?"

Đầu ngón tay ở chỗ thịt mềm xoay tròn.

Hoa tâm bị xâm nhập phát tình, Hứa Lạc giật giật thân mình, kỳ thật hận không thể vặn vẹo vòng eo vuốt ve.

Lục Tri Hành giống như có thuật đọc tâm, làm càng lúc càng dùng sức, hoa tâm càng thêm ướt dính bất kham, tiếng nước ọc ạch, chỉ là bị tiếng người ồn ào che giấu, chỉ cần mọi người an tĩnh một giây, là có thể biết được âm thanh dâʍ đãиɠ kia.

Cô buông đũa, một tay nắm chặt khăn trải bàn, tay kia cách váy lụa, ấn lên mu bàn tay hắn, "Ưm a, anh, bỏ tay ra..." Âm thanh nhỏ bé yếu ớt, chọc người càng muốn hung hăng chà đạp.

"Bỏ ra bằng cách nào? Âʍ ɦộ nhỏ đang hút đến là chặt đây này, nói không nỡ để anh đi."

Lục Tri Hành vừa nói, tay trái xoay chuyển mâm tròn, múc khối đậu hủ sốt tiêu cho cô.

Tuy chia cách cả hai tháng không liên lạc, hắn vẫn nhớ rõ khẩu vị của cô.

"Ăn một chút gì đi, cắn môi nhẫn nhịn kêu da^ʍ, quá rõ ràng."

"..." Hứa Lạc nỗ lực cúi đầu để không ai nhìn thấy biểu tình của mình, nếm một miếng, lại buông, "Không ăn nữa, cay."

Cay muốn hé miệng, liền không giữ được tiếng rêи ɾỉ mất.

Lục Tri Hành cười cười, một lần nữa gắp đồ ăn không cay, ngón tay vẫn đều đều chọc vào rút ra.

Nhưng cô đã nuốt không trôi nữa.

"Hừ... ưʍ..." Từng tiếng hừ nhẹ bật thốt.

"Nhịn không được sao? Chung quanh nhiều đàn ông như vậy, nếu bị nghe được, em đoán thử, nghe tiếng dâʍ đãиɠ của em thì bọn họ có cương lên không, rồi lại lén lút mà thủ da^ʍ ..."

"Anh, anh đừng nói nữa... Tay, đừng nhúc nhích... Em không xong rồi ." Cô dùng hai tay đẩy hắn ra, cũng ngăn không được cái ngón tay hư hỏng kia tăng tốc.

Huyệt thịt từng vòng từng vòng co rút lại, sóng triều cuồn cuộn.

Lục Tri Hành cười hỏi: "Giống như sắp cao trào nha, thật sự muốn ngừng lại?"

Thân mình Hứa Lạc run rẩy tê dại, lắc lắc đầu, "Không được, không được tại đây... A..."

Run rẩy càng ngày càng rõ ràng, một giây trước khi bùng nổ, ngón tay đang quấy loạn hoa huyệt của Lục Tri Hành đột nhiên dừng.

Hứa Lạc mở to hai tròng mắt mê ly, nước mắt lấp loáng, sợ hãi lại hoang mang nhìn về phía Lục Tri Hành.

Ánh mắt anh thâm trầm, bắt đầu thong thả xoa nắn điểm mẫn cảm, không tới một phút, đưa cô lêи đỉиɦ cao vui sướиɠ.

Cô lập tức cắn mu bàn tay, nho nhỏ ừ một tiếng, hoa huyệt ngậm ngón tay hắn co rút không thôi, toàn thân mềm hẳn xuống.

Bên dưới dâʍ ŧᏂủy̠ chảy dầm dề, tưới đẫm bàn tay hắn, ngón tay vẫn ở chỗ cũ dường như đang tham luyến sự sung sướиɠ ban nãy.

Toàn bộ quá trình, người ngoài nhìn vào, đều như chỉ thấy hai bọn họ thầm thì nói chuyện, tuy không rõ nội dung nhưng lại toát ra thân mật ngọt ngào, cô gắp không tới thì Lục Tri Hành còn gắp giúp nữa.

Ông chủ của Hứa Lạc mặt mày phơi phới, đem theo đám nhân viên đứng lên kính rượu mấy khách hàng tiềm tàng.

Hứa Lạc bị ông chủ hô một tiếng: "Hứa Lạc, mau kính Lục Tiên sinh." Cô nhanh trí nhân cơ hội đứng lên nâng chén, thoát khỏi cái tay ma quỷ kia.

Lục Tri Hành lấy trà thay rượu.

Cô uống xong nửa ly rượu, liền ngại ngùng nói một tiếng xin lỗi không tiếp được, đi ra ngoài tìm toilet, tính xử lý cái qυầи ɭóŧ đầy dâʍ ɖị©ɧ.

Cô lau khô giữa hai chân, rồi lót giấy thấm bớt nước da^ʍ trên qυầи ɭóŧ, thì cánh cửa bị gõ vang.

"Là anh." Giọng đàn ông.

Hứa Lạc vội kéo qυầи ɭóŧ lên, sửa sang lại váy, đẩy then cài cửa, mới hé ra thôi, Lục Tri Hành đã tiến vào, đóng cửa rồi khóa lại, liền mạch lưu loát.

Hứa Lạc còn chưa kịp hỏi sao anh ra đây, đôi môi đã bị bịt kín lại.

Hắn hôn vừa sâu vừa ác, tàn nhẫn hút đầu lưỡi của cô như muốn đem cả người cô nuốt vào bụng.

Vật cứng dưới háng cộm lên bụng nhỏ của Hứa Lạc, truyền tới ngọn lửa nóng cháy.

Hứa Lạc bị bế mông lên, đè trên ván cửa, chân tách ra kẹp hai bên hông hắn, thân thể hai người chặt chẽ đè ép không một kẽ hở, chỉ hận không hòa quyện được với nhau.

Lục Tri Hành xoa bóp thịt mông, hôn đến khi cô sắp tắt thở mới chịu buông ra.

"Mông em bị anh nhéo đau quá." Cô nhíu mày nũng nịu.

Đầu lưỡi cũng bị mυ"ŧ cho tê dại phát đau.

"Em cho rằng đêm nay mông em còn lành lặn sao?" Lục Tri Hành cười lạnh, "Đây chỉ mới làm nóng người thôi."

Cứ nghĩ tới việc cô nhẫn tâm lạnh nhạt hắn tận hai tháng, hận không thể gặm cắn cô ăn sạch luôn, xương cũng không nhả.

Cô chớp chớp mắt làm nũng, "Em làm gì khiến Lục tiên sinh bất mãn rồi? Anh hung dữ với em."

Sau cơn dây dưa vừa rồi, chiếc khăn khoác ngoài từ vai trái rớt xuống cánh tay, lộ ra xương quai xanh trắng mịn cùng chiếc cổ thon dài, càng nhìn càng thêm yếu ớt, chọc người hung hăng chà đạp, để lại dấu vết nhuốm bẩn nó.

Còn không biết xấu hổ hỏi hắn bất mãn chuyện gì.

Lục Tri Hành tức quá hóa cười.

Kỳ thật hôm nay gặp lại hắn, Hứa Lạc rất vui vẻ, nhưng nhìn điệu cười này của hắn, cô lại thấy phiền phức rồi đó.

Tại sao tên đàn ông nào cũng bày ra điệu bộ cô thiếu nợ họ, ra vẻ người bị hại, rõ ràng người bị ngủ là cô cơ mà, tư cách gì mấy người tức giận chớ.

Không thể hiểu được...

"Lục Tiên sinh, lần trước chúng ta đều là anh tình tôi nguyện nha... ôi, anh nói đi, anh muốn thế nào."

"Muốn được làʍ t̠ìиɦ với em." Dươиɠ ѵậŧ đã cứng đến phát đau, cách vải dệt, từng chút từng chút cọ giữa hai chân cô.

Môi hắn du tẩu trên cần cổ cô, Hứa Lạc bị chọc tới ngứa ngáy, cơn tức mới nhen nhóm đã xèo một cái dập tắt, đôi tay câu lấy cổ hắn, "CᏂị©Ꮒ em sướиɠ lắm à? Sao anh tìm được em?"

"Công ty mới ra mấy sản phẩm cần quảng cáo, trong cuộc họp có danh sách vài acc Weibo tiềm năng, anh nhìn lướt qua ảnh của em là đã nhận ra"

Cô cười cợt, "Em làm Lục tiên sinh khó quên đến vậy sao? Liếc một cái đã nhận ra, tìm tới tận đây. Anh đừng nói là chơi tới nghiện rồi, muốn chơi thêm mấy lần nữa nhé."

Phía dưới thì cọ cọ thư giải du͙© vọиɠ một chút, phía trên thì liếʍ mυ"ŧ vành tai cô lẩm bẩm: "Muốn không chỉ mấy lần."

Hứa Lạc ngẩn ra, nụ cười đùa giỡn bị xé rách. "Cái gì?"

Mấy lời đưa đẩy tán tỉnh khi đang ham muốn chỉ nhằm tăng kɧoáı ©ảʍ, không một phần chân tình. Điều này chính hắn cùng Lôi Thành dạy cô.

Nhưng ngữ khí câu vừa rồi của Lục Tri Hành, không phân biệt được thật giả.

Cô còn đang trầm tư phân tích mấy chữ vừa rồi của hắn. Mà Lục Tri Hành tự động bỏ qua câu hỏi "Cái gì?" của Hứa Lạc, buông cô ra, tay mở khóa quần, móc ra cây hung khí đỏ đậm dữ tợn, căng tràn chực trào, ấn đầu cô xuống để cô bú cho hắn.

Hứa Lạc không chịu, "Không được đâu, thời gian không ổn lắm, ra ngoài lâu vậy sẽ bị hoài nghi."

Mắt hắn nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙©, sao mà quản nhiều như vậy được, thanh âm khàn khàn, "Nhanh thôi, em liếʍ anh liền bắn, hai tháng rồi không làm, tích tụ khó chịu quá."

Hứa Lạc đành phải ngậm lấy phần qυყ đầυ to bự của hắn, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt đảo qua mã mắt, mang đi chất dịch trong suốt nó đang rỉ ra, nuốt xuống, liếʍ láp khe mũ một cách ngon lành.

"Hừm..." Dươиɠ ѵậŧ bị kí©h thí©ɧ nháy mắt hung hăng nhảy lên, lại tiết ra không ít.

Lục Tri Hành đỏ cả mắt, khuôn mặt thỏa mãn, cố định gáy của cô, động eo ra ra vào vào cái miệng mềm nhỏ đầy sung sướиɠ.

Cái miệng nhỏ bị nhét căng, Hứa Lạc hút hóp cả hai má, cái lưỡi ấm áp không hề chịu thua, nỗ lực chăm sóc dươиɠ ѵậŧ hắn từ gốc tới ngọn.

"Ưʍ... chặt quá... sướиɠ lắm..." Lục Tri Hành thở dốc không ngừng.

Tiếng thở trầm trọng của đàn ông là thứ thuốc kí©ɧ ɖụ© tốt nhất, Hứa Lạc cũng bị kí©h thí©ɧ đến chộn rộn cả người.

Hắn nhìn chằm chằm mặt cô, nhìn dươиɠ ѵậŧ của mình được cô nhún nhường bú ɭϊếʍ, càng nhìn càng nhẫn không xong.

Đúng như lời Lục Tri Hành nói, hai tháng không làm, hắn bắn ra dịch trắng vừa đặc lại vừa nhiều, bắn hơn phút rồi mà không mềm xuống nổi. Hứa Lạc hoài nghi hắn vẫn còn khó chịu lắm.

Xác thật là cực kỳ khó chịu.

Lục Tri Hành đỡ dươиɠ ѵậŧ trên môi cô, quẹt qua lại làm rớt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên qυყ đầυ, rồi nhét trở lại quần, suýt nữa thì chật quá không kéo được khóa quần lên.

Ngón tay không quên thò vào qυầи ɭóŧ của cô sờ soạng một hồi, quả nhiên mới khăn giấy lót bên trong không bao lâu đã ướt đẫm.

Hai người đều muốn làm lắm rồi nhưng thật sự không thể ở đây lâu.

"Ngoan, chờ đến khi bữa tiệc kết thúc."

Lục Tri Hành từ quần tây trong túi móc ra một cái trứng đạo cụ nho nhỏ, nhét vào tiểu huyệt của cô, điều khiển từ xa thì ở trên tay hắn, ấn mức nhẹ nhất. Đồ chơi hình trứng ở tiểu huyệt hơi hơi rung động.

Hứa Lạc lập tức mất tự nhiên mà kẹp chân, "Đừng, đừng... sao anh lại đem loại đồ vật này bên người..."

Lục Tri Hành hôn hôn cô, "Hôm nay đặc biệt chuẩn bị sẵn cho bé cưng chơi.."

"Ưʍ... a... Tắt đi được không? Bây giờ chơi không được..."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Editor: Không làm tới bước cuối cùng mà tui lại rạo rực hết cả người mấy tỉ mụi ạ.

Quả nhiên gừng càng già càng cay, nhiều kinh nghiệm có lắm kiểu chơi ghê. Tui chỉ dám nghĩ mấy kiểu chơi kí©h thí©ɧ này trong tư tưởng thôi. Ịch ịch với mấy ông bạn trai toàn tại nhà hay khách sạn, không dám chơi lớn. Bên ngoài tui dễ ngại lắm haha, hôn cũng ngại ngùng vai chuong. Trên mạng mới được buông thả bản năng thế này hihi. À mà riêng tui thì vẫn không thích ứng được mấy loại đồ chơi, cứng lắm, hàng thật là ngon ngọt nhất, cứng vừa đủ.

Chương trước có bé hỏi tui thịt được anh chở về chưa, tất nhiên là thịt rồi em ei 🤣 Tình yêu không có tìиɧ ɖu͙© thì khác gì tình đồng chí. Ảnh thư sinh trắng trẻo dịu dàng không ngờ... không ngờ ciu ảnh... ciu ảnh cũng dịu dàng nhẹ nhàng thon gọn y chang ảnh luôn. Hơi hơi không đủ thoả mãn xíu nhưng mặt tiền ngon, ra ngoài nở mày nở mặt. Được cái ảnh thích hôn hít vuốt ve tui lắm (cố bù đắp năng lực chăng 🥹). Nhiều khi được ôm ấp, vuốt ve còn thích hơn làʍ t̠ìиɦ á. Làʍ t̠ìиɦ hợp nhau khó lắm, trong mấy người tui từng quen thì làʍ t̠ìиɦ hợp chỉ có ít ỏi 2 người thôi, còn lại diễn xuất cả. Haizzz hoà hợp tính cách rồi hoà hợp trên giường nữa, ai kiếm được thì kiếp trước cứu cả hành tinh ấy. Giang sơn hay mỹ nhân, tâm hồn hay cơ thể, chỉ được chọn 1, cay đắng🥲