Tình trạng bệnh của Trần Phái đã được khống chế tốt, nhưng bản thân loại đả kích này đã gây hao mòn sức khỏe rất lớn. Quý Thiệu Đình cảm thấy ga trải giường của bà tái nhợt một cách lạ thường, che giấu phảng phất không phải thân xác, mà là một mạt u hồn. Đôi khi cậu phải ghé tai vào miệng bà để nghe bà thủ thỉ: "Đình Đình và A Sâm sao mà gặp được nhau?"
Lê Sâm đã phân phó, để tránh cho lời nói của hai người không khớp, Quý Thiệu Đình tự do phát huy kinh nghiệm yêu đương của bản thân. Cậu mỉm cười ngồi lại ghế dựa, đắn đo với tính cách của Lê Sâm cuối cùng bịa ra một cuộc gặp gỡ tình cờ để Trần Phái tin tưởng: "Nói ra thì hơi ngại, nhưng mà là con theo đuổi anh ấy trước."
Trong mắt Quý Thiệu Đình, Lê Sâm là một người đàn ông có giá nên sẽ không chủ động theo đuổi người khác. Quý Thiệu Đình thậm chí còn tự hỏi liệu Lê Sâm có thích người không, thậm chí hắn còn khắc chế tình yêu của hắn đối với mẹ mình.
An bài phòng bệnh thoải mái nhất, dùng những loại thuốc đắt tiền nhất, mời những bác sĩ có kinh nghiệm nhất đến khám đúng giờ sau giờ làm việc vào mỗi buổi tối, nhưng lần nào đến cũng chỉ có một câu "Mẹ, con đến rồi." rồi ngồi bên giường để Quý Thiệu Đình nói chuyện với bà.
Lê Sâm cũng không phải là người ít nói, chỉ là đối với chuyện tình cảm, hắn thật sự không biết phải diễn đạt ra sao.
"Khó khăn lắm mới theo đuổi thành công." Quý Thiệu Đình nói xong liền liếc Lê Sâm. Trong lòng Lê Sâm nói thầm người này thật giỏi diễn kịch, đến cả lỗ tai cũng biến đỏ.
Hắn không biết Quý Thiệu Đình thực sự rất ngượng ngùng, cậu ít khi nói dối.
Mấy ngày nay tiếp tục ở chung, Quý Thiệu Đình đã đem chính mình nói rõ với "mẹ chồng" bối cảnh gia thế, bằng cấp công tác hứng thú yêu thích, không nửa lời giấu giếm. Giống như dự đoán của Lê Sâm, lý lịch xuất sắc của cậu làm cho Trần Phái cực kì ấn tượng, đặc biệt là công việc của cậu.
"Bác biết đấy, con làm từ thiện," Quý Thiệu Đình kể chuyện xưa, "Con gặp A Sâm trong một bữa tiệc đấu giá từ thiện."
"Cơ quan của chúng con đặt một bức tranh thiếu nhi. A Sâm đã mua nó. Lúc lên đài chụp ảnh kỷ niệm, cầu thang hơi hẹp, thảm đỏ không được cố định tốt nên bị trượt một bên. Suýt nữa là con vấp ngã nhưng may mắn được A Sâm đỡ lấy. Sau đó chúng con liền quen nhau."
Quý Thiệu Đình xoa xoa vành tai đỏ bừng của mình, hơi cụp mắt xuống rồi cười nói: "Cứ coi như con đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đi".
"Cái câu chuyện kia."
Trên đường về nhà, Lê Sâm đột nhiên thốt ra bốn chữ này, Quý Thiệu Đình chuyển ánh mắt từ ánh sáng lung linh rực rỡ bên ngoài cửa xe, "Cái gì cơ ạ?"
"Câu chuyện cậu kể với mẹ tôi," Lê Sâm không nhúc nhích nhìn chằm chằm phía trước, "Có lẽ thật sự phát sinh với cậu đi? Mọi chi tiết chân thật như vậy."
Quý Thiệu Đình cảm thấy không có gì phải che giấu nên nói phải. Sắc mặt Lê Sâm dưới ánh đèn thoáng chốc thay đổi, một lúc âu hắn hỏi: "Vậy là cậu đã yêu người đỡ mình từ cái nhìn đầu tiên?"
Quý Thiệu Đình sửng sốt một chút, sau đó cậu không nhịn được cười ra tiếng: "Lê tiên sinh, người giúp tôi chính là cô bé vẽ bức tranh, tên là Harria, chúng tôi mời cô bé làm khách."
Trái tim đang bực bội của Lê Sâm cuối cùng cũng được xoa dịu, sau đó sắc mặt có chút khó tin, bèn giả vờ hỏi thẳng: "Thật sao?"
Quý Thiệu Đình bói tiếp. Cậu nói về cô bé với giọng điệu nhẹ nhàng giống như khi nói chuyện với Trần Phái nhưng lại hoạt bát hơn: "Khi Harria mười sáu tuổi, con bé rất gầy, đã gầy lại còn cao nữa. Chúng tôi phát hiện sau khi nhận nuôi dưỡng con bé, rằng con bé là thiên tài, có cảm quan màu sắc rất tốt, vẽ hơn hai mươi màu cũng không bị bẩn hay lộn xộn. Sau này qua lại nhiều, tôi gửi con bé vào học viện mỹ thuật. Có lẽ tầm một năm nữa là con bé có thể tốt nghiệp."
Quý Thiệu Đình nhẹ nhàng dựa vào ghế xe, hơi thở của cậu nhu hòa như nước: "Tôi hứa với con bé rằng tôi sẽ tới dự lễ tốt nghiệp."
Lê Sâm do dự một lúc, vẫn là quay mặt lại để nhìn thẳng vào ánh mắt của Quý Thiệu Đình. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, Quý Thiệu Đình khẽ cong môi dưới ánh đèn vàng cam ấm áp. L*иg ngực Lê Sâm đột ngột nhói lên, như thể có thứ gì đó đang vỡ ra từ đầu tim hắn.
Cậu đưa mắt nhìn lại, không khí nhỏ hẹp trong xe trầm mặc đi xuống.
Đêm nay mây mù dày đặc, mặt trăng thì trái che phải chắn, chỉ có một chút ánh sáng xám bạc lấp ló từ khoảng trống giữa các đám mây. Màn đêm thăm thẳm, tù đọng và chỉ có một chút ánh sáng xám bạc lấp ló giữa những khoảng trống giữa những đám mây. Màn đêm thăm thẳm, giống như một màu xanh biển tù đọng lâu ngày.
Đường về không tính là xa, nhưng vì kẹt xe nên Lê Sâm phải đổi đi đường vòng. Hai tia sáng từ đèn pha phụt ra, xuyên qua vài thước bóng tối. Quý Thiệu Đình thỉnh thoảng nghe thấy tiếng bánh xe nghiền qua đống đá vụn.
Phố đầu hẻm bụi mờ, thỉnh thoảng có ánh sáng, nhưng dần dần cùng bóng đêm giao hòa, cùng nhau mờ ảo rồi chìm vào mộng mị.
Lúc Lê Sâm lái xe vào gara, Quý Thiệu Đình đã chìm trong giấc mộng. Đó hẳn là một giấc mộng đẹp, sắc mặt cậu khi ngủ ôn hòa và ngọt ngào, lông mày giãn ra, nốt chu sa ở đuôi lông mày cong cong hiện ra rõ nét.
Quý Thiệu Đình, cậu phảng phất như ảo giác đến từ bên ngoài, không bị thế tục vấy bẩn, nốt chu sa này chính là kí hiệu mà cậu để lại khi sống trong thân thể dễ dàng hư nát này.
Lê Sâm nhìn chằm chằm nó hồi lâu, hô hấp cũng dần dần sâu, sau đó mới đưa tay ra, để cho đầu ngón tay chạm nhẹ vào.
Khi cả hai đến thăm Trần Phái vào ngày hôm sau, bác sĩ chăm sóc đến để cùng Lê Sâm thương lượng về đợt trị liệu kế tiếp, Quý Thiệu Đình vào phòng bệnh một mình. Trần Phái đang nghe radio với vẻ mặt trống rỗng, nghe cậu gọi một tiếng 'bác', ý cười tràn đầy trên mặt.
"Hôm nay con nấu canh," Quý Thiệu Đình từ trong góc kéo ra một cái ghế, "Lần trước không phải bác nói cổ họng bị khô sao? Con nấu canh nấm tuyết, rất bổ dưỡng."
Lớp học nấu ăn một thầy một trò của Quý Thiệu Đình đã diễn ra tốt đẹp. Cậu là người chịu học hỏi, có nhiều thời gian luyện tập và tiến bộ rất nhanh. Trần Phái không thể dừng lại sau một ngụm, bà uống hết phần mà Quý Thiệu đã mang. Quý Thiệu Đình nhẹ nhàng lau canh còn sót lại trên miệng bà, trong mắt hiện lên niềm vui: "Ăn ngon vậy sao?"
"Tất nhiên," Trần Phái giả bộ tức giận nói, "Con khéo tay thật đấy."
Quý Thiệu Đình vui vẻ, khí chất bộc phát, khi Lê Sâm không ở đây, cậu than thở: "Nhưng hôm nay con cho A Sâm nếm thử. Mặt anh ấy cứ như uống nước sôi vậy. Không biết có phải con tốn công vô ích không."
Trần Phái hỏi: "Vậy nó có uống hết không?"
“Chỉ một bát nhỏ, hai ngụm là có thể uống hết.” ý của Quý Thiệu Đình là chỉ có một ít như vậy, cũng không đồng nghĩa là Lê Sâm thích uống canh của cậu.
Thế nhưng Trần Phái cười nói: "Thế thì nó thích lắm, nó không thích món nào thì cứ nếm thử rồi quên luôn. Đình Đình, con về nhà đưa cho nó một bát to nếm thử. Bác cam đoan với con nó sẽ uống hết. "
Thực ra, Quý Thiệu Đình cũng cảm thấy Lê Sâm hơi biệt nữu và không biết bộc lộ cảm xúc trực tiếp, nhưng hiểu nhau là một chuyện, hòa hợp với nhau lại là một chuyện khác: "Tính cách của A Sâm..."
(*)Biệt nữu: Biệt nữu có khá nhiều nghĩa nhưng cứ hiểu nôm na là người thích nghĩ một đằng nói một nẻo, che giấu suy nghĩ thật của bản thân. “Có một số vấn đề.” Trần Phái còn thẳng thừng hơn cậu.
Khi Lê Sâm còn nhỏ, cuộc sống với hắn mà nói không hề dễ dàng.
Quý Thiệu Đình nhận thức rõ sự phức tạp Lê gia, anh trai đã phổ cập khoa học cho cậu, nhưng cách kể của Trần Phái nhẹ nhàng hơn và đi theo quá trình trưởng thành của Lê Sâm.
Trần Phái là một giảng viên đại học bình thường, mối tình của bà với cha của Lê Sâm không được Lê gia chấp thuận, sau khi bà sinh Lê Sâm thì bị đuổi khỏi Lê gia. Sau này cha của Lê Sâm tái hôn sinh ra nhiều em trai và em gái cho hắn. Là con ngoài giá thú, lại là con trưởng. Lê Sâm không được yêu thương, ngược lại còn bị chính các em của mình khinh nhục.
"Nó thường đến với bác, nhưng chỉ có thế, bác không có năng lực đưa nó rời khỏi Lê gia." Trần Phái tự trách, "Sau khi cha nó qua đời, nó được chia một phần tài sản, quản lý nhiều năm...đã đến lúc phải làm bành trướng chúng. Hiện tại nó là người có tiền đồ nhất Lê gia, nhưng nó vẫn không có cảm giác an toàn. A Sâm luôn muốn níu kéo vài thứ, như vậy mới liều mạng mà làm việc."
Quý Thiệu Đình yên lặng ngồi nghe Trần Phái nói: "Đình Đình, con là một đứa trẻ tốt."
Ngũ quan Quý Thiệu Đình sạch sẽ, không có khí chất phồn hoa bên ngoài, ánh mắt trong sáng, có thể nhìn thấu mọi tâm tư của cậu, khi nói chuyện với người khác, từng lời từng chữ đều mang theo một bụng ấm áp.
Một đứa trẻ như vậy rất hiếm có, kiểu như Quý Thiệu Đình lại càng hiếm có hơn. Cậu có một sự đồng cảm rất mạnh mẽ, là một người sùng đạo tự nhiên.
Trần Phái biết thời gian của mình không nhiều, cả đời lâu ngày buồn bực, đến cuối ngược lại giải thoát, cảm thấy thế sự chỉ là giây lát lướt qua, thân chết hồn tiêu, yêu hận tình thù rốt cuộc đều trở thành một đống tro tàn, không có gì không thể tha thứ.
Điều làm bà không yên lòng chỉ có con trai độc nhất Lê Sâm, cho đến khi Quý Thiệu Đình xuất hiện.
Kỳ thật Trần Phái cũng hoài nghi Quý Thiệu Đình xuất hiện sẽ không có nguyên nhân phức tạp, rốt cuộc vì tất cả mọi chuyện quá mức tình cờ. Bà mới nói với Lê Sâm, "Nhưng bên cạnh con chẳng có lấy một người.", vài ngày sau Lê Sâm liền mang một người đến cho bà gặp mặt.
Nhưng bà không muốn cũng không có sức để giúp. Gặp gỡ như thế nào không quan trọng, quan trọng về sau hai người như thế nào trải qua. Quý Thiệu Đình là một đứa trẻ tốt, quan trọng nhất là cậu hợp với Lê Sâm. Lê Sâm là người đưa ra yêu cầu, còn Quý Thiệu Đình là người thực hiện. Bà trải qua nửa đời người ấm lạnh, những việc này bà đương nhiên nhìn thấu.
Mà bà thân là một người mẹ, xuất phát từ bản năng muốn đem thứ tốt nhất để lại cho con mình. Bà đến vì Lê Sâm giữ Quý Thiệu Đình ở lại.
Lê sâm cùng bác sĩ thương lượng xong phương án trị liệu kế tiếp, thời điểm trở về phòng vừa lúc nghe được mẹ gọi “Đình Đình”.
Tuy rằng Quý Thiệu Đình nói qua hắn cũng có thể sử dụng xưng hô này, nhưng hắn trước sau không muốn, mặc dù là thời điểm diễn trò trước mặt người khác. Kiểu xưng hô này quá thân mật khiến cho đáy lòng Lê Sâm ẩn ẩn sinh ra sợ hãi, liên hệ thân mật như vậy rất khó cắt đứt, mà hắn biết rõ ràng mình cùng Quý Thiệu Đình sẽ có ngày kết thúc.
Nhưng câu tiếp theo mà Trần Phái nói là: "Hai đứa khi nào kết hôn?"