Chương 2: Ham muốn khống chế

Sáng sớm hôm sau Quý Thiệu Đình tỉnh lại phát hiện trên lan can ban công hai con chim bồ câu.

Quý Thiệu Đình lấy trong ba lô ra mấy cái bánh sừng trâu được cho lúc còn trên máy bay. Lê Sâm đặt cho cậu khoang hạng nhất, đồ ăn phong phú, Quý Thiệu Đình không ăn hết được, ném đi lại quá lãng phí cho nên cho vào ba lô.

Cậu trông thấy bồ câu mới nhớ tới chuyện này, xoa đầu tóc rối tung như tổ chim, đi chân trần xuống giường, kéo cửa kính ban công ra một khe hở, bóp nát bánh mì ném ra bên ngoài.

Hai con bồ câu quay cái cổ màu xanh biếc lại, từ chỗ sâu trong yết hầu phát ra tiếng kêu ục ục, sau đó chúng cất cánh bay xuống sàn lát gạch.

Quý Thiệu Đình ngồi ở trong phòng, cách cửa kính nhìn bồ câu mổ bánh mì nát. Sắc trời đã sáng, đây là ngày thứ hai cậu ở bên cạnh Lê Sâm.

Mùa hè buổi sáng còn có mấy luồng gió mát từ trong khe cửa chui vào. Lê trạch có vị trí tốt, xung quanh có nhiều cảnh quan đẹp, Quý Thiệu Đình có thể nhìn thấy trung tâm thương mại, siêu thị, khu kiến trúc, xa kia là dãy núi xanh biếc sắc như lông mày, thấp cao bất chợt, giống như màn che bên góc trời ban mai.

Quý Thiệu Đình vẫn cảm thấy rất không chân thực, nhận thức của tri giác cùng ý thức mờ nhạt như mực nhỏ xuống nước. Nhà cậu đột nhiên gặp chuyện, Lê Sâm như là chúa cứu thế từ trên trời giáng xuống, đem cuộc sống gần như sụp đổ của cậu dựng lại.

Quý Thiệu Đình đã đánh giá tâm lý để tham gia công tác cứu trợ nhân đạo khi còn học đại học. Báo cáo cho thấy khả năng thích ứng và xử lý khủng hoảng của cậu là rất bình thường.

Cái này rất chuẩn xác, Quý Thiệu Đình quay đầu nhìn thoáng qua đống đồ đạc vương vãi trên nền nhà, còn có một cái vali nằm trong góc, trong lòng nghĩ ngay cả hành lý cậu cũng không có can đảm để thu dọn.

Từ khi gặp phải Lê Sâm cho đến khi vào ở nhà hắn đã qua hơn mấy tháng, nhưng cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, cùng Lê Sâm diễn một đôi tình nhân trước mặt người khác, bắt đầu một cuộc sống giả tạo không biết lúc kết thúc là khi nào.

Quý Thiệu Đình chưa từng yêu đương, cũng từng cảm mến thời thơ ngây, nhưng giống như lòng ngưỡng mộ đối với một người khác ưu tú hơn.

Quý Thiệu Đình đến cuối cùng cũng không rõ mình là đồng tính luyến hay là khác phái luyến, nhưng ở cùng Lê Sâm cũng không làm cậu sinh lòng phản cảm. Hôn nhân đồng giới đã hợp pháp hóa nhiều năm, quan niệm bây giờ đã không giống ngày xưa, thậm chí mẹ cậu còn có khuynh hướng để cậu tìm người yêu cùng giới, có thể che chở cưng chiều cậu loại kia.

Nhưng mặc dù Lê Sâm không làm Quý Thiệu Đình phản cảm, hắn lại thường xuyên làm cậu thở không nổi.

So với giới tính thì Quý Thiệu Đình càng coi trọng địa vị bình đẳng. Một doanh nhân thành đạt như Lê Sâm có thể mang lại cho mọi người cảm giác bị áp bức nặng nề chỉ bằng tên của mình, hắn với Quý gia có đại ân tình, luôn cao hơn Quý Thiệu Đình một bậc khiến cậu khi đối mặt với hắn không thể tránh khỏi cảm giác tự ti.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ vẩn vơ của cậu, cậu cùng Lê Sâm vốn không phải là người yêu, quan hệ cũng sẽ không phát triển tới mức đó.

Quý Thiệu Đình không khỏi cười mình suy nghĩ lung tung, lại còn nghĩ Lê Sâm cùng mình có hợp yêu đương không. Bọn họ từ lần đầu tiên gặp nhau đã không cùng đẳng cấp: Một người ở tầng lớp thượng lưu của xã hội, mặc một bộ vest cùng một đôi giày da đỗ xe ở bên đường, giày da đạp lên ánh sáng dừng lại trước mặt cậu một cách trịch thượng.

Quý Thiệu Đình còn chưa kịp lau nước mắt, thất hồn lạc phách ngẩng đầu nhìn vào mắt Lê Sâm.

Khoảng cách này căn bản không thích hợp yêu đương, chỉ thích hợp một người ra lệnh còn người kia phục tùng.

Kim đồng hồ chỉ số bảy, Lê Sâm cũng đã tập thể dục trở về, Quý Thiệu Đình đứng lên khóa lại cửa kính. Chất tóc cậu mềm mại, vừa chải đã mượt, một cái đầu tổ quạ đi vào nhà tắm không lâu sau liền chỉnh chỉnh tề tề đi ra.

Cho bồ câu nhỏ ăn xong còn phải cho ông chủ lớn ăn.

Vừa tập thể dục xong cần bổ sung protein, hôm qua Lê Sâm có nói trong tủ lạnh có thịt ức gà. Bữa sáng của hắn và Quý Thiệu Đình giống nhau, bình thường ăn đồ Tây, cũng làm cho Quý Thiệu Đình bớt ăn vặt.

Tính cách chân thực của Quý Thiệu Đình cùng với ảo tưởng của Lê Sâm có chút không giống nhau.

Lê Sâm cho rằng Quý Thiệu Đình nhu thuận nghe lời chỉ vì hắn là Lê Sâm, là ân nhân của cậu, Quý Thiệu Đình đương nhiên phải phục tùng mà không dám có nửa câu oán hận. Lê Sâm cho rằng Quý Thiệu Đình có thể chịu được cực khổ, mặc dù điều này là thật nhưng Quý Thiệu Đình từ nhỏ đến lớn đều sống sung sướиɠ an nhàn, tại mấy việc vụn vặt vẫn là tiểu thiếu gia yếu ớt.

Chẳng hạn như cậu không biết nấu ăn.

Như canh trứng cà chua cậu có thể biết làm, nhưng cậu hiển nhiên không thể dùng món ăn nhỏ này lấy lòng Lê Sâm.

Thế là cậu hỏi Lê Sâm có thể cho phép cậu đi đăng ký một lớp nấu ăn, Lê Sâm nghe vậy dao vẫn cắt đồ ăn trong đĩa sứ, không nhìn cậu một cái, "Không thể học một lớp trên mạng?"

"Chương trình học dựa trên thực lực, nộp kết quả là thực thể sẽ được điểm cao hơn." Ai biết số lượng chính xác là bao nhiêu.

Lê Sâm nhíu mày, bầu không khí yên lặng một lúc, Quý Thiệu Đình nghĩ rằng đây là cho phép hay không cho phép. Cậu cũng ông phải không biết nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện, nhưng đoán sắc mặt Lê Sâm khó hơn rất nhiều, cậu cũng không dám nhìn thẳng hắn.

Cuối cùng Lê Sâm trả lời, "Tôi mời đầu bếp cho cậu."

"Dạ?" Quý Thiệu Đình không khỏi kinh ngạc, "Ngược lại cũng không cần..."

"Tôi thường xuyên đến phòng ăn." Lê Sâm ngắt lời, "Cậu cùng bọn họ học cách nấu. Cậu học ở bên ngoài, tôi chưa chắc đã thích."

Lý do này đường hoàng không có chỗ để phản bác, Quý Thiệu Đình đành phải vui vẻ chấp nhận, sau đó âm thầm tiếc rẻ, Lê Sâm không phải là người dễ nói chuyện.

Cậu không thể rõ ràng dưới lý do này của Lê Sâm lại ẩn giấu ham muốn độc chiếm. Cái này không thể nói vì cậu ngu dốt, bởi vì ngay cả Lê Sâm cũng không ý thức được, hắn không muốn Quý Thiệu Đình rời khỏi khu vực an toàn như vậy sẽ mang tới nhiều mối họa ngầm, chẳng hạn như cậu sẽ bị người khác để mắt tới.

Trong công việc, Lê Sâm là cường thế nam nhân, nhìn trúng hạng mục nào thì hạng mục đó tuyệt đối sẽ là của hắn người khác đừng hòng mơ tới, hiện tại đối với sự tình của Quý Thiệu Đình cũng giống như vậy.

Quý Thiệu Đình đem chén dĩa bẩn cho vào máy rửa bát, nghe thấy tiếng đóng cửa lúc Lê Sâm rời đi, cậu ngẩng đầu nhìn từ cửa mở toang ra đến ngoài sân, trong lòng dâng lên nỗi buồn.

Lê Sâm phải đi làm, mà cậu hiện tại không có công việc. Cũng không hoàn toàn là thế, cậu hiện tại xem như người hầu.

Nhưng so với người hầu còn kém hơn, một tuần bảy ngày, một ngày hai mươi bốn giờ, không có sự đồng ý của Lê Sâm không được ra khỏi nhà, các mối quan hệ xã giao gần như về không, trong cuộc sống của cậu chỉ có trọng tâm duy nhất là Lê Sâm. Cậu không biết phải duy trì cuộc sống này trong bao lâu, nhưng cậu biết mình cũng không thích.

Chỉ là không thích cậu cũng phải chịu.

Quý Thiệu Đình gọi báo tin mừng cho người nhà, không nhắc tới cuộc sống như giam cầm một chữ, chỉ nói mọi chuyện đều tốt. Lúc nói lời này cậu đang nằm trên giường kingsize mà Lê Sâm an bài, trước sau cầm điện thoại xoay chuyển, đem không gian phòng được trang hoàng hoa lệ đều thu vào trong ống kính camera làm tăng sức thuyết phục cho lí do thoái thác của cậu.

Quý mẫu cõi lòng an ủi: Lê tiên sinh đúng là người tốt.

"Vâng ạ." Quý thiệu đình nghĩ thầm, đúng vậy, chỉ là ham muốn khống chế rất mạnh.

"Vậy con nhất định phải nghiêm túc nghe lời Lê tiên sinh, giúp hắn giải quyết tốt chuyện này."

"Con nhớ kĩ rồi." Quý Thiệu Đình quay sang một bên, nhìn màn hình điện thoại hỏi, "Anh con đâu?"

"Ra ngoài gặp khách hàng với bố con rồi, Lê tiên sinh giúp đỡ công ty chúng ta hiện tại tài chính quay vòng đi lên. Đình Đình, con nhất định phải cảm ơn hắn, hắn bảo con làm gì con tuyệt đối không được làm trái, biết chưa?"

"Con biết rồi." Quý Thiệu Đình chỉ có đối với người nhà mới có thể bày ra bộ dáng nhỏ nhen cùng nũng nịu, phàn nàn, "Con còn sợ anh ta hơn mẹ, Lê tiên sinh rất hung dữ."

"Nói bừa!" Quý mẫu bác bỏ, "Mẹ xem trên báo hắn rất đẹp trai."

"Trên báo là anh ta cười kinh doanh đó, anh ta chưa cười với con bao giờ." Quý Thiệu Đình nói xong mới hậu tri hậu giác, hóa ra cậu một mực khó chịu với chuyện này. Đến bây giờ Lê Sâm chưa một lần cười với cậu.

(Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.)

Quý Thiệu Đình cùng mẹ hàn huyên một lúc, sau khi kết thúc cuộc gọi cậu ngắt phần mềm nghe nhạc, chọn một bộ nhạc phim để phát bên ngoài, nằm xuống nhìn chiếc đèn chùm pha lê một lúc rồi từ từ đứng dậy thu dọn hành lý.

Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu lên một phòng rộng thoáng, Quý Thiệu Đình đem từng cái từng cái đồ đạc của mình cất vào nhà mới. Trong cái nhà này, thời gian của cậu là thứ không đáng tiền, từng khoảng thời gian mặc cậu tiêu xài.

Trung tâm thương mại nằm bên ngoài cửa sổ, Bất động sản Lê Sâm nằm trên tầng cao nhất. Quý Thiệu Đình cảm thấy Lê Sâm với cậu chính là hai bên cán cân một cao một thấp, Lê Sâm càng cao, cậu lại càng thấp.

Quý Thiệu Đình dọn dẹp xong gian phòng, cậu chờ đợi cơn buồn ngủ giữa trưa hè, thời gian trôi qua từng giây, vệt nắng trên tường dần dần chảy về phía tây, khi cậu tỉnh dậy phòng đã tối mịt mờ.