Chương 2: Ấm ức
Nhưng mà nhớ lại chuyện xưa, trưởng công chúa Tấn Ninh không nhịn được thở dài, thoáng lấy lại tinh thần.
Mấy năm nay phò mã đối xử với nàng ta rất tốt, hai người thành thân nhiều năm như vậy vẫn luôn ân ái có thừa, có lẽ trong lòng phò mã đã không thèm để ý những chuyện cũ trước đây.
“Vẫn là phò mã suy nghĩ chu toàn, Dư Vi mới trở về, là bản cung quá nóng vội đối với nàng.”
Nếu không phải phò mã cố ý muốn làm yến tiệc thưởng hoa này, nàng ta tuyệt đối không đồng ý để nữ nhân thô bỉ như vậy đi ra gặp người.
“Điện hạ, Dư Vi còn nhỏ, còn một khoảng thời gian nữa mới tới cập kê, chúng ta là phụ mẫu nên nhẫn nại một chút.”
Dưới giọng nói nhẹ nhàng khuyên nhủ của Tạ Chu Dục, lông mày nhíu chặt của trưởng công chúa Tấn Ninh buông lỏng mấy phần:
“Phò mã nói rất đúng, nếu như nàng thật sự không dạy được, thì đưa nàng tới chùa miếu thanh tu đi.”
Ở trong lòng trưởng công chúa Tấn Ninh con gái thất lạc nhiều năm của mình có thể giành được chỗ đứng trong đám quý nữ hay không không quan trọng, chuyện quan trọng nhất trong lòng nàng ta là mặt mũi của Tạ gia, kế tiếp mới là mặt mũi của trưởng công chúa Tấn Ninh.
“Điện hạ…”
“Phò mã không cần nhiều lời, ý của bản cung đã quyết.”
Một lúc lâu sau Tạ Chu Dục mới khẽ thở dài một hơi: “Vậy dựa theo lời điện hạ nói đi.”
Tạ Uyển Yên đứng bên cạnh hai người không nói một lời đột nhiên liếc mắt nhìn bên ngoài bình phong, nhìn bóng dáng mơ hồ kia khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Tạ Dư Vi đứng ở bên ngoài nội sảnh nghe cuộc đối thoại của hai người bên trong, trong lòng không có chút ấm ức bất mãn.
Tuy nàng chỉ ở trong phủ trưởng công chúa nửa tháng, nhưng cũng có thể nhận rõ người trong phủ này nâng cao giẫm thấp diễn xuất trong ngoài không đồng nhất.
Nàng vốn là con gái lưu lạc hơn mười năm, còn có thể trông cậy bọn họ có bao nhiêu tình cảm mẹ con, tình cảm cha con với nàng?
Chỉ có thể cười chính là đám người được nàng xưng là cha mẹ ruột, nếu như thực sự cảm thấy phẩm tính của nàng không tốt, không gánh nổi thân phận nữ nhi của Tạ gia làm mất mặt gia tộc, sẽ không nhận lấy nàng càng không long trọng đón nàng về phủ như vậy, còn tuyên bố với bên ngoài là đã chết.
Nhưng bọn họ hao hết tâm tư đón nàng trở về, còn tổ chức “yến tiệc thưởng hoa” biến thành thế gia đều biết, nàng không tin cha mẹ vì “sủng ái” nàng mới làm việc này.
Đợi trong nội sảnh không có động tĩnh, Tạ Dư Vi thu hồi cảm xúc bước gót sen, giọng nói giòn giã kêu lên:
“Nữ nhi Tạ Dư Vi đến thỉnh an phụ thân, mẫu thân.”