Chương 32: Âm Mưu
Tư Tư thu dọn một số đồ nữ trang, trong lòng vì chuyện rời đi mà cảm thấy lo lắng, liền đi tới bên cạnh ao sen. Gió lạnh ban đêm thổi quanh thân mình đơn bạc của nàng, khiến cho nàng lạnh cóng. Mà Lạc Lam, vẫn không hề thấy bóng dáng.
“Lạc Lam chết tiệt, sao lại lâu như vậy? Thật sự là lạnh chết ta…”
Tư Tư vừa nói vừa dậm chân, hận không thể gặp Lạc Lam sau đó đá hắn mấy cái. Đúng lúc này, một giọng nữ xinh đẹp từ phía sau vang lên:
“Nguyệt Lạc, ta thật không nghĩ ngươi lại dễ mắc mưu như vậy.”
“Ai?”
Tư Tư cảnh giác quay đầu lại, thấy Bích Vân hướng nàng mỉm cười đi tới.
Nhìn thấy Bích Vân, Tư Tư trong nháy mắt liền hiểu ra hết thảy, thầm trách mình tại sao lại dễ mắc mưu như thế, nhưng nàng cũng vì không phải rời khỏi đây mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng nàng, lo lắng như vậy, ngay cả cô ta cũng không biết, vì sao trong tình hình đặc biệt lúc ấy nàng nhìn thấy Bích Vân lại thở ra một hơi.
Không thể đi… Xem ra, ta còn phải ngây ngốc ở bên cạnh Diễm Liệt chịu đựng thêm một thời gian nữa. Tại sao chính mình lại cảm thấy thản nhiên vui sướng? Ta thật sự là điên rồi!
“Nguyệt Lạc, ngươi thật đẹp.” Bích Vân tiến lên phía trước, tươi cười vuốt ve khuôn mặt Tư Tư, tán thưởng nhìn nàng: “Trách không được Vương lại yêu thích ngươi như thế.”
“Bích Vân, trò đùa này của ngươi thật nhàm chán. Ta đi đây.”
Tư Tư nhìn Bích Vân, chỉ cảm thấy trong lòng dự cảm không tốt ngày càng mãnh liệt, vừa xoay người định bước đi thì Bích Vân đã chắn trước mặt nàng, nở nụ cười âm độc:
“Ngươi cho là ngươi có thể đi sao? Nguyệt Lạc, ngươi đã nằm trong tay ta rồi, ta sẽ không để cho ngươi còn sống gặp Vương.”
“Tại sao?” Tư Tư cả kinh.
“Bởi vì sự tồn tại của ngươi chỉ làm hại đến hắn, ngươi đã phá vỡ rất nhiều nguyên tắc của Vương. Ta không thể đứng nhìn Vương vì ngươi mà buông tha tất cả mọi thứ hắn đang khổ sở truy tìm.”
“Ngươi không cần coi trọng ta.” Tư Tư than nhỏ, cảm giác chua xót trong lòng dần dâng lên: “Diễm Liệt chỉ là kiếm được món đồ chơi, mới mẻ một lúc thôi. Hắn làm sao có thể vì ta mà buông tha cái gì được?”
“Không cần nhiều lời. Đêm nay chính là tử hạn của ngươi.”
Bích Vân nói xong liền rút chủy thủy ra, cắn răng hướng trước ngực Tư Tư đâm tới. Tư Tư cả kinh, cuống quít tránh thoát, nhưng cổ tay nàng vẫn bị cắt một đường dài, toàn thân đau đớn.
“Cứu mạng! Trời ạ!”
Mắt thấy chủy thủ của Bích Vân lại hướng chính mình đâm tới, bốn phía lại không có thị vệ nào, Tư Tư vội vàng bắt lấy tay Bích Vân, giãy dụa nói:
“Bích Vân, ngươi đừng xúc động! Ngươi có phải vì hôm nay Diễm Liệt hôn ta mà ghen tị không? Tất cả chỉ là diễn trò mà thôi! Ta đồng ý với hắn… Không, ta không thể nói. Tóm lại, chúng ta trong lúc đó thật sự không có gì! Dấm chua này ngươi ăn sai rồi!”
“Ngươi nghĩ rằng ta như thế này là vì sự tình hôm nay?” Bích Vân gượng cười: “Không phải.”
“Vậy thì tại sao?”
“Bởi vì… hắn ở lại cung điện của ngươi. Đây là lần đầu tiên hắn ngủ lại ở cung của phi tần. Ngươi là nữ nhân đầu tiên may mắn nhìn thấy tư thế ngủ của Vương.”
“Ngươi nói cái gì?” Tư Tư cả kinh.
“Ta thật lòng ái mộ Vương. Ta trước đây cũng giống ngươi, là tù nhân của Vương, sau đó lại trở thành phi tử của hắn… Vương là một người cao ngạo mà cẩn thận. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã trải qua rất nhiều lần bị ám sát, cho nên sau khi lâm hạnh phi tần xong hắn sẽ không ở lại qua đêm. Mà ngươi, là người đầu tiên... Nếu ngươi muốn giết Vương thì phải làm sao bây giờ? Nếu chỗ của ngươi không an toàn thì làm sao bây giờ? Tại sao Vương không nghĩ tới những việc đó, không thèm để ý đến an nguy của bản thân mà ngủ bên cạnh ngươi? Vì sao hắn lại tin tưởng ngươi như vậy? Mà ta, làm bạn với hắn mười năm! Ta vì hắn mà ruồng bỏ cả quốc gia của mình, kết quả là không bằng một người xa lạ… Vương, ngươi tại sao lại đối xử với ta như vậy? Tại sao!”
Bích Vân nói xong, trong mắt đã ngập nước. Tư Tư chỉ cảm thấy lòng nàng như bị xé ra, đau đớn tận tâm can. Nàng lắc đầu không thể tin được, tay cũng vô lực mà hạ xuống.