Chương 4: Kiều Mộc buôn bán vũ khí phần 2
Kiều Mộc, giới tính nam, 35 tuổi là tổng giám đốc của tập đoàn Phi Long ở nước Y, mặt ngoài là thương nhân hợp pháp, trong bóng tối hắn dựa vào buôn bán hỏa dược trong quân mà phát tài, chính là dựa vào tập đoàn Phi Long để rửa tiền. Người này rất giảo hoạt, thông minh cũng có thừa. Mặt dù bị chú ý rất nhiều nhưng hắn vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Kiều Mộc biết rất nhiều người muốn lấy tính mạng hắn, cho nên hắn rất khôn khéo, hộ vệ bên cạnh hắn đã hơn cả trăm người, bước ra cửa là tiền hô hậu ủng, võ trang đầy đủ. Những hộ vệ này tất nhiên là cũng không ăn cơm không, tất cả đều là quân nhân ưu tú đã thoát ly khỏi bộ đội tinh nhuệ nhất của tất cả các quốc gia, mọi người đều bản lĩnh cao siêu.
Ở trụ sở của hắn, các bức tường vây quanh đều cao ngất, trên tường đã được gắn hơn một vạn Vôn điện cao thế, còn có tia hồng ngoại, máy theo dõi. Bên trong biệt thự, kính thủy tinh chống đạn, cửa tự động, hệ thống phòng vệ, lầu cao nhất có trang bị bốn súng máy chia ra bốn phía, ở những khúc cua quẹo đều có trang bị điểm súng. Thật sự không khoa trương chút nào mà nói, biệt thự của Kiều Mộc không thua gì Nhà Trắng nước Mỹ hay Điện Buckingham của Anh.
Rất nhiều người muốn gϊếŧ Kiều Mộc, trong nước cũng có, ngoài nước cũng có, cho dù là lính đánh thuê, hay đặc công, nhân viên tình báo cũng không một chút thành công, thậm chí rất nhiều người chết không thấy xác, sống không thấy người. Tất cả mọi người đều đã hết cách với hắn, gϊếŧ hắn là tương đương với việc tự đi tìm đường chết. Cho nên, Kiều Mộc vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sống tốt hơn bất kì ai.
Người như vậy cơ hồ là không có nhược điểm, khi hắn đi cũng là có một đám người theo, không đơn độc hành động bao giờ, ngay cả khi ngủ ngoài cửa cũng đứng vài người bảo vệ.
“Miyamoto, tìm cho ta một cô gái.” Bên trong khách sạn Long Tường, Kiều Mộc nghiêng chân, cầm trong tay ly rượu đỏ Burgundy, uống một miếng nhỏ.
Cận vệ Miyamoto đứng ở một bên, nghe vậy lập tức cung kính nói “Dạ, Thưa ngài.” Sau đó xoay người mở cửa ra khỏi phòng. Miyamoto là trợ thủ đắc lực của Kiều Mộc, tự mình chuẩn bị tất cả các vụ việc cho hắn, rất được Kiều Mộc tin tưởng.
Kiều Mộc đang có du͙© vọиɠ, mỗi ngày hắn đều thay đổi phụ nữ khác nhau, dĩ nhiên đấy là lúc ở bên ngoài. Thật ra bên trong biệt thự của hắn, hắn có mười tình nhân, hàng đêm chờ phục vụ, thay phiên nhau một vòng, có lúc còn chưa tới an bài (Ngựa đực là đây…kinh khủng). Mười tình nhân này, thân phận được điều tra rõ ràng, muốn lẫn lộn vào cũng không được. Quan trọng nhất là, mười tình nhân này mọi người đều khác nhau về phong tình, trung niên có, trẻ tuổi có. Hình tượng thiếu nữ, hình tượng thiếu phụ, hình tượng thục nữ, hình tượng nghề nghiệp, hình tượng cởi mở, hình tượng u buồn. Trong đó có minh tinh, người mẫu, giáo sư, nhân viên công ty, học sinh, vận động viên. Cơ hồ là đều bao gồm tất cả phụ nữ cực phẩm. Cho nên, Kiều Mộc muốn phụ nữ gì là có phụ nữ như thế. (ta thay đổi chủ ý không phải là ngựa đực mà là heo giống…cái gì cũng ăn được.)
Miyamoto sau khi đi khỏi, cũng không đi tới khu Hồng Đăng, cũng không tùy tiện tìm một người trên đường cái mà là tới tìm tổng quản lý của khách sạn.
“Ngài Miyamoto, không biết ngài có gì sai bảo.” Thái độ của tổng quản lý khách sạn rất cung kính, khách như vậy hắn không đắc tội nổi, bởi vì nhóm người này đã bao ba tầng lầu cao nhất rồi, ra tay thật xa xỉ, hào phóng.
Miyamoto quan sát người đàn ông trung niên này thật kĩ, đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng, thái độ thật khiêm nhường, đây là hình tượng điển hình của thương nhân “Xin chào, ngài tổng quản lý, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, muốn ngài giúp một chuyện.” thái độ của Miyamoto cũng rất cung kính, hắn là người Nhật Bản.
Tổng quản lý khách sạn được cung kính mà thấy lo sợ, vội vàng nói “Xin cứ nói, xin cứ nói, chỉ cần trong khả năng của khách sạn, chúng tôi làm hết sức.”
“Tôi muốn nhờ tổng quản lý tìm giúp tôi một cô gái phục vụ cho tổng giám đốc của chúng tôi, tôi hi vọng cô gái này là nhân viên của khách sạn, thù lao là mười vạn.” Miyamoto nói thẳng, nói ra ngay điều mình muốn.
“A, cái này…” Tổng quản lý ngạc nhiên, sau lại sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, thật đúng là làm khó hắn, hắn làm sao có thể đẩy cô gái nhỏ vào hố lửa, hắn câm lặng mà không nói lời nào.
Miyamoto đương nhiên là hiểu nội tâm hắn nghĩ gì, đột nhiên cười lên, hắn vỗ vỗ bả vai của tổng quản lý, cười nói “Ngài nên đi hỏi trước thử xem, tôi tin rằng nhất định sẽ có người đồng ý.”
Thấy hắn đã tính trước như thế, tổng quản lý cũng coi như tinh thần bình ổn một chút, gật đầu liên tục nói “Được, được, ngài Miyamoto, ta sẽ đi xuống hỏi thử. Chốc lát tôi liên lạc trả lời với ngài.”