Nàng là nhà khoa học đến từ viện nghiên cứu độc dược thế kỷ 22, một tay châm pháp bí truyền giải độc không thể giải trên đời. Nàng mang không gian giải độc công nghệ cao, vậy mà một khi bị hại, xuyên …
Nàng là nhà khoa học đến từ viện nghiên cứu độc dược thế kỷ 22, một tay châm pháp bí truyền giải độc không thể giải trên đời.
Nàng mang không gian giải độc công nghệ cao, vậy mà một khi bị hại, xuyên qua đến nước Hạ Châu mấy ngàn năm trước.
Nàng là kinh thành đệ nhất xấu nữ, mẫu thân mất sớm, phụ thân không để ý, tỷ muội ám hại, Mặc phủ đại tiểu thư nhát gan thấp kém, sau khi chết đi sống lại tính tình đại biến.
Nàng vì thanh danh của mình, báo thù cho mẫu thân, vì tìm kiếm chân tướng vượt mọi chông gai...
Hắn là Sở Vương chiến thần thần bí nhất Hạ Châu quốc, dung nhan tuyệt sắc nhưng tính tình lạnh lùng toàn thân nhiễm kịch độc.
Nhưng ai có thể nghĩ Sở Vương không hề có quyền thế, lại âm thầm phất tay khuấy động mưa gió bốn phương.
Thân mang huyết hải thâm thù không thể báo, thân nhiễm cực độc không thể giải, ai tới cứu rỗi hắn?
Đệ nhất xấu cùng đệ nhất mỹ đυ.ng cùng một chỗ sẽ bắn ra tia lửa như thế nào?
Giữa yêu và hận lại sinh ra gút mắc như thế nào?
Những thế lực không muốn người biết kia rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?
Mặc Linh Tê: "Thiên hạ và ta chỉ có thể chọn một!"
Bạch Cửu Dạ: "Thiên hạ thuộc về ngươi, ngươi, thuộc về ta!" ——
Mặc Linh Tê xấu hổ và giận dữ hô: "Ngươi... Ngươi! Ngươi lưu manh, ngươi biếи ŧɦái, ngươi không biết xấu hổ!"
Bạch Cửu Dạ nghiêm trang nói: "Bản vương chưa bao giờ bị người ta vu oan người vu oan bản vương đều đã chết hết, thế nhưng bản vương lại không nỡ gϊếŧ ngươi, ngươi nói bản vương lưu manh, biếи ŧɦái, không biết xấu hổ... Bản vương cũng chỉ đành làm đúng ba điểm này!"
Mặc Linh Tê thật sự khóc không ra nước mắt, Bạch Cửu Dạ này không phải là núi băng sao? Không phải rất quạnh quẽ sao? Sao đối mặt với nàng lại vô liêm sỉ như vậy chứ! Hơn nữa còn vô liêm sỉ nghiêm trang!
——
"Vương gia, vương phi nhìn trúng một Long Ngọc Cam Thảo, năm vạn lượng bạc."
"Mua."
"Vương gia, vương phi đã xem xét một gói hạt giống không biết tên, đối phương ra giá mười vạn lượng hoàng kim."
"Mua."
"Vương gia, vương phi liếc mắt nhìn sư tử đá ở cửa Kỳ Trân lâu một cái."
"Mua."
"Vương gia, sư tử đá là người ta không bán, trấn trạch."
"Phiền phức! Mua cả Kỳ Trân Các."
Chậc chậc, Sở Vương tài đại khí thô a!
——
Bạch Cửu Dạ cau mày nói: "Ngươi động đậy một chút đi!"
Mặc Linh Tê vẻ mặt đau khổ: "Cứng như vậy, ta làm sao mà động đậy được? Hoàn toàn không động đậy được!"
Bạch Cửu Dạ bất đắc dĩ: "Chính là cứng rắn mới muốn ngươi động!"
Mặc Linh Tê có chút yếu ớt: "Không được không được, mệt chết ta rồi, ta không động đậy được, ngươi phải động!"
Bạch Cửu Dạ thở dài: "Aiz, muốn làm cũng là ngươi nói, bây giờ lại chơi xấu, đúng là không có cách nào với ngươi!"
Người ngoài phòng nghe thấy mặt đỏ tới mang tai, hai người trong phòng lại đầu đầy mồ hôi mài sữa đậu nành.
——
"Bạch Cửu Dạ, giữa yêu và hận ngươi cũng nên lựa chọn."
"Mặc Linh Tê, yêu mà không thể, hận mà không bỏ, ngươi nói cho bản vương nên lựa chọn như thế nào?"
"Đứng trên bầu trời thấy vạn dặm núi sông, bên cạnh lại không có một bóng người, Bạch Cửu Dạ, đây chính là cuộc đời ngươi muốn sao?"
"Nếu như bổn vương nói đúng thì sao?"
"Hàn Uyên vung thâm tình đoạn, từ nay về sau người qua đường khắp nơi!"
"Nếu như bổn vương nói không phải thì sao?"
"Đấu một trận, người thắng làm vua, kẻ thua làm ấm giường!"