Diệp Tiểu Xuyên được chọn làm người kế vị tương lai của gia tộc Diệp gia năm tám tuổi và sau đó bắt đầu cuộc sống địa ngục, nhàm chán và khó khăn. Không chỉ học một số lượng lớn các khóa học mà còn đối phó với các vụ ám sát, bắt cóc và các mối nguy hiểm phi tự nhiên khác và đào tạo có thể được gọi là đào tạo cho các chiến binh SWAT.
Và cảm giác mà cơ thể này mang lại cho nàng nó dường như là được đào tạo chính thức, tốc độ và sức mạnh rất phối hợp.
Nàng nhớ tới những vũ khí được mang tới có vẻ như chúng thực sự là đồ chơi của công chúa.
Đang mãi suy nghĩ nàng không chú ý tới tiếng hú của ma ma. Sau đó, nàng đi về phía hoàng hậu, duỗi tay kéo Vũ Hương lên chậm rãi đi ra, đi ngang qua hoàng hậu nàng hiển nhiên nhìn thấy vẻ mặt rụt rè của bọn họ, giống như bọn họ thật sự sợ tiểu công chúa này.
Cách đó không xa nàng nghe thấy Mục Đổng cười nói:" Mẫu hậu, nhi thần đã bảo người đừng gây rối nhưng người lại không nghe."
Sau đó, nàng nghe thấy tiếng Vân phi hét lên bằng giọng sắc bén:" Không phải là hứng thú, ngươi suốt ngày chỉ biết hát. Nếu như ngươi giống như Phong vương ta đâu cần phải chịu đựng hạt giống hoang dã này của phi tần."
Diệp Tiểu Xuyên dừng chân lại. Từ hạt giống hoang dã này không phải là có thể nói một cách tự nhiên tình cờ.
Nhà họ Diệp là một gia tộc lớn , tự nhiên không thiếu sự lãng mạn, Diệp Tiểu Xuyên thỉnh thoảng nhìn thấy phụ nữ bế trẻ con đến cửa nhận thân, để đối phó với loại chuyện này nhà họ Diệp mỗi lần đều dùng sét nghiệm quan hệ cha con, kết quả tự nhiên là dưới sự khống chế của nhà họ Diệp , lão già Diệp nói vấn đề huyết thống không nên ô uế.
Diệp Tiểu Xuyên không tin thân thế của mình là một loài hoang dã , lẽ thường cơ bản nhất, ngay cả nguyệt sự của các phi tần cũng được ghi lại kỹ càng, ai dám hồng hạnh vượt tường?
Tuy nhiên, không có gió và không có sóng thì phải có một nguyên nhân khác.
Vũ Hương không dám nhìn Diệp Tiểu Xuyên nữa, sau khi hoàng hậu nói như vậy nàng nóng lòng muốn trở thành người minh bạch. Lúc trở về trời đã tối, bốn tiểu thái giám đang đứng đợi ngoài cửa, mang theo hai giỏ thức ăn, thấy nàng bọn họ vội tới thỉnh an.
Khi Diệp Tiểu Xuyên lau tay xong ngồi xuống, mấy người đó cũng không có ý định rời đi, đầu cuối thấp đứng sang một bên, như có điều gì muốn nói.
Diệp Tiểu Xuyên gõ gõ xuống bàn, ra hiệu cho Vũ Hương đang sững sờ.
Vũ Hương giật mình, quỳ xuống nói:" Nô tỳ đáng chết! ".
Diệp Tiểu Xuyên buồn cười, nàng không muốn hỏi câu" hạt giống hoang dã" nhưng đứa nhỏ đáng thương này cứ lo lắng đến mức không nhịn được. Nàng nặng nề gõ lên bàn, Vũ Hương ngẫm nghĩ rồi quay lại nói với các tiểu thái giám " Mấy người các ngươi có chuyện gì nói sao?"
Lập tức có một tiểu thái giám bước lên cười nói:" Bẩm công chúa điện hạ, An Dạ công chúa nói thời tiết càng ngày càng tốt , hy vọng công chúa người đến chỗ hoàng hậu dùng cơm."
Hắn nói Diệp Tiểu Xuyên không hiểu. Những người đó là ai? Trong cơn mê man, nàng nhớ là đã nghe cái tên An Dạ và khi nghe thấy thấy tên nàng ta, nàng đã từng dùng bữa vơi một người phụ nữ nào đó, nhưng nàng không biết đó là người nào.
Thấy Diệp Tiểu Xuyên không phản ứng, một thái giám mặt vuông khác cúi đầu vội vàng nói :" Công chúa điện hạ! Khi Phong điện hạ giao người cho công chúa An Dạ , không biết người xảy ra chuyện. Không phải chúng nô tài nhiều chuyện nhưng công chúa An Dạ khóc mấy lần sau lưng người, nhìn thấy nàng hốc hác, không nói gì, trong lòng nàng cảm thấy có lỗi với người và Phong điện hạ."
Hắn nói dài dòng, Diệp Tiểu Xuyên hiểu được công chúa được Phong Vương giao phó cho một vị tiểu thư nào đó chăm sóc nhưng nàng ta lại không quan tâm, thấy Phong Vương thắng lợi trở về e rằng khó giải thích, bèn đến thông báo cho nàng không có công lao và vất vả mà là để giữ thể diện một chút.
Xem ra Phong vương này quả thật rất cường đại, nhưng hắn chỉ là một hoàng tử mà ngay cả các thê thϊếp trong hậu cung cũng có chút sợ hãi, chẳng lẽ là thân phận là thái tử?
Thấy Diệp Tiểu Xuyên vẫn không có phản ứng, các thái giám có chút lo lắng, người nói chuyện trước đó cúi đầu nói:" Công chúa! Người đã dọa hoàng hậu hai lần, người không thể gây thêm phiền toái nữa!."
Diệp Tiểu Xuyên nhiên nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới người phụ nữ bị nàng kéo móng tay tự đâm vào cổ nàng, bà ta phát điên vì sợ hãi, nàng không khỏi bậc cười.
" Đúng vậy! Ngày mai công chúa sẽ đến chỗ hoàng hậu ăn cơm."
thấy Diệp Tiểu Xuyên vẫy vẫy tay, Vũ Hương vội vàng nói, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Các tiểu thái giám ngạc nhiên và vui mừng, họ không ngờ việc lại dễ dàng như vậy. Trước khi rời đi cũng không quên cảm ơn Vũ Hương đã nói giúp. Diệp Tiểu Xuyên cũng lịch sự tiễn họ ra ngoài.
Diệp Tiểu Xuyên phát hiện thân ảnh này nghe rất nhanh, có lẽ là do nàng không nói được , những thái giám kia đi một đoạn dài nàng mơ hồ nghe được bọn họ nói gì đó:" ở đó thật kinh khủng", " Ta sợ chết khϊếp, còn tưởng rằng mình sẽ bị đánh chết nửa người giống như Tiểu Ninh Tử.: ...
Vũ Hương quay đầu lại thấy Diệp Tiểu Xuyên đã buông đũa rồi, không biết công chúa đang suy nghĩ gì chỉ chống cằm. Nàng đã quen với việc công chúa sững sờ như thế này, nàng không hỏi, ngồi xuống nhặt nốt thức ăn còn lại để ăn nhưng trong lòng vẫn có hồi trống nhỏ, sợ bị hỏi thì nên trả lời như thế nào, trái tim cứ treo lơ lửng. Như thường lệ công chúa không muốn đi ngủ sớm mà đọc vài cuốn sách, nàng cũng không đề cập đến vấn đề " hạt giống hoang dã", chẳng lẽ công chua đã lấy lại trí nhớ sao?
Thậm chí Vũ Hương còn tưởng rằng lần này công chúa bị thương lại là chuyện tốt, mất trí nhớ nên trở nên tốt như vậy, một đưa trẻ bị cho là hoang dã làm sao có thể kỳ quái như vậy? ngay cả người lớn cũng sẽ phát điên. Nàng xoay qua xoay lại hết lần này tới lần khác, Diệp Tiểu Xuyên thì thầm trong phòng:" Ngủ đi! ngày mai em còn phải dậy sớm." trái tim vững vàng đè xuống, công chúa thật sự nhạy bén, nàng dùng chăn bông lau nước mắt hai lần, ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau, vừa mở mắt ra nàng dã nhìn thấy ánh sáng của căn phòng, Diệp Tiểu Xuyên còn tưởng rằng mình dậy muộn, lúc Vũ Hương đi vào nói bọn họ đã đến, nàng mở cửa ra thì thấy bốn thái giám mang theo một chiếc ghế trải thảm mềm mại. Cung nữ mặt tròn cúi đầu cười nói:" Tham Kiến công chúa điện hạ". rồi quay sang nói với Vũ Hương:" Vũ Hương tỷ, để ta chải tóc cho công chúa, hoàng hậu đã chuẩn bị bữa sáng ở bên kia, tỷ đã từng ở bên công chúa lâu, tỷ sao không đi xem hương vị của công chúa trước."
Vũ Hương sững sờ, nghĩ đến công chúa trước kia rất kén ăn, từ khi ở nhà Vũ Hương đều phải lo liệu cho nên cảm ơn cung nữ kia và xin ý của Diệp Tiểu Xuyên rồi vội vàng chạy đến phòng ăn trong cung.
Diệp Tiểu Xuyên ngồi trước gương nhìn cung nữ có chút buồn ngủ, đang khéo léo vấn lên hai búi tóc hình bánh bao rất xinh xắn cho nàng, lần đàu tiên nàng dậy sớm như vậy từ sau khi đến đây, nàng vẫn có chút không quen. nghĩ rằng có thể ngủ năm tiếng một ngày cũng là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi. Dường như rất dễ thay đổi từ siêng năng sang lười biếng nhưng lại rất khó thay đổi từ lười biếng thành siêng năng.
Diệp Tiểu Xuyên ngăn cung nữ đang cố gắng đánh phấn trang điểm, cầm lấy một chiếc kẹp tóc cất vào rồi đứng lên, hai cung nữ khác đang đợi nàng bên cạnh một chiếc gương đồng cao nửa người đặt ở góc tường.
Diệp Tiểu Xuyên chịu dựng cơn ngáp, nhìn trong gương đồng không nhịn được khẽ mỉm cười, khuôn mặt trong gương đã được chỉnh sửa mặc dù đôi mắt hơi sưng húp nhưng cũng có chút tinh tế của nữ tính, cộng thêm một chiếc váy màu xanh hạt giấy, mặc dù nàng chưa đầy mười tuổi nhưng nàng cao nên hoạt nhìn vẫn có chút bắt mắt.
Ngồi trên chiếc ghế dựa được bốn thái giám nâng lên, bị gió mát thổi qua, Diệp Tiểu Xuyên xua tan cơn buồn ngủ, nhìn xung quanh, tất cả đều yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng chim hót dễ chịu, thỉnh thoảng có cung nữ và thái giám vội vã đi ngang qua bận rộn công việc. Sau khi đi qua một bức tường dài, vừa bước qua cổng cung điện nàng thấy một cung nữ lảo đảo trước mặt nàng. Nhìn thấy nàng từ xa cũng nữ đã quỳ xuống hét lên:
" LỤC CÔNG CHÚA"