Chương 7

Đứa trẻ này khoảng bảy tám tuổi, thân hình tròn trịa, khỏe mạnh và cứng cáp, mặc một bộ áo gấm màu xanh đậm, thắt lưng bằng ngọc trắng quấn quanh eo, đầu mồ hôi đầm đìa, quần áo đẹp bị văng bùn lem nhem.

Thấy Diệp Tiểu Xuyên đang sững sờ nhìn mình, hắn có chút không kiên nhẫn, chạy tới giật lấy roi da trong tay nàng, cười khàn khàn nói:" Để ta làm! Ta học được cách vung đuôi rồng của ngươi thật dễ dàng."

Diệp Tiểu Xuyên còn chưa tỉnh táo lại đã nhìn thấy ngọn roi vung lên trên không trung tạo thành một vòng cung, chính xác đáp ngay Vũ Hương đang quỳ dưới đất

Vũ Hương đã tê liệt toàn thân kể từ khi người này này xuất hiện, nhưng nàng không dám chạy trốn. đợi ngọn roi quất vào người mình, run rẩy càng lúc càng nhiều.

" Bốp! " một tiếng roi quất vang lên. đồng thời kèm theo tiếng rêи ɾỉ. Vào mùa hè, nàng ta mặc quần áo bằng lụa mỏng , trên người bị roi quất quần áo lập tức rách ra, một vệt máu thấm trên vai.

"Nhìn! Nhìn xem! Không tệ hơn ngươi ra tay phải không? "Cái roi mà Phong huynh làm cho còn tốt hơn. Những tên nô tài này ta có thể đánh bất cứ thứ gì ta muốn, ngay cả khi không có roi ở đó."

Diệp Tiểu Xuyên cau mày, trước kia công chúa có nghịch ngợm cỡ nào cũng không phải cứ thấy người là vung roi, nàng đưa tay chặn lại.

Hoàng tử Phù Ninh có vẻ ngạc nhiên, sau đó hưng phấn hỏi:" Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi có cách chơi nào mới à?"

Diệp Tiểu Xuyên đã hay tai nắm chạt lấy roi, không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi hỗ trợ Vũ Hương đang run rẩy rơi nước mắt.

" Thật keo kiệt. Ngươi ghét ta sử dụng roi của ngươi nghịch. Đó cũng là ca ca ta làm ra." Phù Ninh vương từ từ tỉnh táo lại, nhảy dựng và hét lên.

Diệp Tiểu Xuyên đột nhiên xoay người hù dọa ném roi xuống đất, nhìn thấy Phù Ninh vương miệng la một tiếng bỏ chạy ba bước:" Đánh người! Đánh người ! ".

Diệp Tiểu Xuyên nhìn trong chớp mắt thân ảnh hắn đã biến mất.

Vũ Hương cố chịu đau, đi nhặt roi lại bị Diệp Tiểu Xuyên kéo lại.



Nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên lắc đầu, Vũ Hương có chút kinh sợ:" Đó là Phong Vương đặc biệt làm cho Công Chúa..."

Đột nhiên, có người bật cười, mặc dù giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại rơi vào tai Diệp Tiểu Xuyên, nàng không khỏi cảnh giác. Dưới gốc một cây dương lớn cách đó không xa nàng nhìn thấy một người đang đứng. Khoảnh khắc đó cũng là chút hoàng hôn cuối cùng biến mất, bầu trời và mặt đất dường như được bao phủ một lớp sương mù, cảnh vật mờ ảo làm cho nàng không thể nhìn thấy sự xuất hiện của người đó.

Hắn chậm rãi đi tới , thoạt nhìn Diệp Tiểu Xuyên không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, suýt chút nữa còn tưởng rằng mình đang ở địa ngục.

Hắn mặc áo choàng sặc sỡ, tóc búi cao, khuôn mặt phủ đầy phấn trắng, lông mày đen chạy thẳng xuống tóc mai, đôi môi đỏ tươi. giống như Kabuki của Nhật Bản.

Vũ Hương đã cầm roi lên, nàng cũng sợ hãi, nàng cư nhiên là nhận ra người này, vôi vàng quỳ xuống hô:" Nô tỳ tham kiến Đổng Vương".

Diệp Tiểu Xuyên không thể đánh đồng hắn ta với người thiếu niên mềm mại mà mấy ngày trước nàng còn nhìn thấy, làm sao hắn ta có thể trang điểm kinh khủng như vây? Nhưng Diệp Tiểu Xuyên đã nghe và thấy rất nhiều con cái của gia đình giàu có, có những sở thích khác nhau do họ có trái tim trống rỗng và họ có rất nhiều phong tục trong gia đình chẳng hạn như họ phải hôn mu bàn chân trước khi ngủ, người chú sẽ không bao giờ ăn món đầu tiên vào bất cứ dịp nào....

Thấy khuôn mặt Diệp Tiểu Xuyên thay đổi trong nháy mắt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Mục Đổng mỉm cười nói:" Lục nhi không nhận ra ta à?"

Đây là một căn phòng trong cung điện rộng lớn, ánh sáng rực rỡ, cửa sổ bốn phía, lúc này mở ra Diệp Tiểu Xuyên không giấu được sự tò mò mà nhìn xung quanh, Vũ Hương theo sát phía sau nàng, cảm thấy rất mới lạ, Đồng Tử Diệp mỉm cười hỏi nàng có muốn đi xem vở kịch mới của hắn không?

Diệp Tiểu Xuyên không nhịn được tò mò, cùng hắn ta đến đây suốt chặng đường. Nàng là một fan hâm mộ kịch, Côn Khúc Nhạc và Bắc Kinh Kinh, nàng đều xem tất cả các loại phim truyền hình địa phương. Hiện tại hoàng tử của cung điện cổ đại mời nàng xem kịch, đây quả là cám dỗ không thể cưỡng lại được.

Đến nơi, đã có một hàng nhạc công trong phòng, một cái nhìn ngạc nhiên lóe lên trên khuôn mặt của họ khi thấy nàng bước vào.

" Ngươi có thể tùy tiện ngồi." Mục Đổng cúi xuống lấy một cây quạt dưới đất lên, nơi đó để nhiều đạo cụ màu đỏ, xanh lá cây,... nằm rải rác ở đó.

Diệp Tiểu Xuyên tò mò nhìn hắn đi tới đi lui mấy bước, nói với các nhạc công :" Lần này hãy diễn nhanh hơn. Ta nghĩ các ngươi có thể diền rất tốt cho mọi người vui vẻ."

Nàng lắng nghe các nhạc công liên tục hô:" Vâng! Vâng! Bẩm điện hạ chúng thần cũng đang nghĩ như vậy.!"

Sau khi một tiêng " Đinh" vang lên Diệp Tiểu Xuyên nhìn Mục Đổng đang hóa thân thành Kabuki , tư thế lắc lư, lông mày thấp đang nghe nhạc, hắn vừa ngâm nga vừa hát trong miệng:" Gia đình nô ɭệ đã phải chịu đựng rất nhiều vất vả từ nhỏ, ....."



Cuối bài hát nhìn thấy biểu cảm của đôi chủ tớ Diệp Tiểu Xuyên, Mục Đổng lắc lắc tay áo và ngân nga như thể anh ta có một gợi ý. Các nhạc công lần lượt vỗ tay nói:" Điện hạ hát và múa càng ngày càng hay hơn. Thật sự rất tuyệt."

Diệp Tiểu Xuyên không khỏi nở nụ cười, cô chỉ nghe ra nội dung sơ bộ. Đó là một người phụ nữ bị chồng say rượu đánh và những trải nghiệm nhiều cảm xúc của nàng ấy, rất khác với phim truyền hình hiện đại nhưng nghe cũng rất buồn cười.

Vũ Hương dường như hiểu lầm nụ cười của nàng, thất vọng liếc nhìn nàng. Lớp trang điểm dày cộm của Đồng vương làm che khuất biểu cảm trên gương mặt hắn nhưng trong giọng nói lại có chút vui mừng, nói:" Muội thật sự có thể nghe được, nhưng lúc trước muội không nghe nửa câu còn đánh bay nhạc công của ta."

" Một hoàng tử, học cái gì không học lại học những thứ không tốt. Khiến người trong thiên hạ chê cười."

Diệp Tiểu Xuyên quay đầu lại nhìn thấy bốn năm người phụ nữ đang bước vào, một người trong số họ khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt hoa mai và lông mày liễu, trang phục và trang sức khác với những người khác.

Vũ Hương và những nhạc công kia vội vàng quỳ xuống hô:" Tham kiến Vân Phi nương nương."

Diệp Tiểu Xuyên nhìn nàng rồi lại nhìn Mục Đổng , cho dù lớp trang điểm của hắn có đày đến đâu, sự mất tự nhiên trên mặt hắn cũng rõ ràng, khóe miệng nhúc nhích, hắn dòng tay vặn vẹo tua rua trên eo, bất đắc dĩ nói:" Tham kiến mẫu phi ! "

Từ trong miệng Vũ Hương, Diệp Tiểu Xuyên đã biết hoàng đế đã ở trên ngai vàng bốn mươi năm, trong hậu cung chỉ có mười thê thϊếp. Ngay lúc nàng đang do dự cũng không dám cúi đầu, ánh mắt của Vân phi đã rơi trên người nàng." Công chúa, Phù Ninh lại xúc phạm đến ngươi sao?"

Trái tim của Diệp Tiểu Xuyên chìm xuống, nàng có thể nghe ra sự thù địch trong biểu cảm của Vân phi. Vũ Hương đang quỳ vội vàng nói:" Bẩm nương nương! Là nô tỳ đã làm cho hoàng tử Phù Ninh tức giận, là nô tỳ đã làm cho hoàng tử sợ hã!i."

Một ma ma bước ra từ phía sau hoàng hậu đến chỗ Vũ Hương, giơ tay lên giáng một cái tát thật mạnh, miệng hô lớn :" Nô tỳ chết tiệt. Nô tỳ chết tiệt."

Diệp Tiểu Xuyên chỉ cảm thấy máu của mình đang sôi trào, nàng bình thường nhìn thấy những quy tắc cổ xưa về sự tôn trọng và tự ti này trên sách, trên TiVi nhưng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nàng thật sự nhìn thấy , trong lòng nàng không chịu nổi, nàng sinh ra dưới cờ đỏ, lớn lên ở Trung Quốc, được nuôi dưỡng bởi văn hóa bình đẳng trong hơn hai mươi năm, nàng cảm thấy không thoải mái được.

Nàng không khống chế được bản thân, giơ chân đá vào người ma ma, ma ma bay ra ngoài. Diệp Tiểu Xuyên có chút kinh ngạc.

Đó là một cảm giác quen thuộc.