Chương 4
chương bốn
Trương Tiểu Dã khi kì thi đại học của Trương Kinh kết thúc, mới phát giác ra nguy cơ của chính bản thân.
Mẹ Trương vô cùng thương yêu hỏi Trương Tiểu Dã định thi cái gì trong kì thi đại học sắp đến, Trương Tiểu Dã mới bi thảm phát hiện thực ra mình cũng cần phải lên lớp 12.
Trương Tiểu Dã cắn khóe miệng ngồi chồm hổm ở một bên nhìn bọn Trương Kinh cao hứng đem sách vở cấp ba thiêu sạch sành sanh, trong lòng ai oán vạn phần.
Kì thi vừa kết thúc, khép lại khoảng thời gian dài bị chèn ép trong năm lớp 12, học sinh nhóm nào cũng không chờ được xoay người đổi đời, mỗi ngày đều kéo theo một nhóm chạy đến beer Tửu Điếm ăn xâu thịt dê, đôi lúc cũng xa hoa một chút đi quán bar hoặc KTV.
Rất nhiều lần, những người này giống như là đi chợ, ăn xong xâu thịt dê tiếp tục hội tụ ở quán bia, uống xong rồi lại tìm địa điểm tụ tập kế tiếp cùng nhau đánh bài tú lơ khơ, ca hát, hoặc liên cơ chơi game.
Một đám người chao chao đảo đảo đi lên phía trước, phía sau xuất hiện một cái đuôi lặng yên không tiếng động, có người lơ đãng quay đầu lại, cái đuôi kia liền bại lộ dưới ánh mắt mọi người.
Đã không thể quen thuộc hơn nữa, người kia quay đầu lại hỏi: “Trương Tiểu Dã, mẹ cậu không phải bắt cậu ở nhà làm bài tập sao?”
“Tôi đi ra ngoài hóng mát một chút.” Trương Tiểu Dã nói, hướng về phía Lưu Huy chạy đến vài bước, sau đó suy nghĩ một chút, lại chạy hướng ngược lại vài bước, cùng Lưu Huy bảo trì khoảng cách không gần không xa.
Trương Kinh đi ở phía trước ôm lấy vai bạn gái nhỏ của hắn, quay đầu lại gọi: “Trương Tiểu Dã, về nhà làm bài tập đi.”
“Tôi không, ” Trương Tiểu Dã nói: “Tôi muốn đi giám sát anh, coi xem anh từ sáng đến tối không về nhà là ở ngoài làm chuyện xấu gì.”
“Em trai anh thật biết nói đùa.” Bạn gái Trương Kinh che miệng cười ha ha, Trương Kinh nhìn rất hài lòng, cũng không còn để ý tới Trương Tiểu Dã nữa, tùy tiện cho cậu đi theo.
Hai tay Lưu Huy cắm trong túi quần áo, cúi đầu đi, người bên cạnh nói chuyện với hắn liền ừ trả lời, bất luận người nào đều có thể nhìn ra tâm tình của hắn vô cùng không tốt.
Trương Tiểu Dã tiến đến trước mặt hắn, ngoẹo cổ nhìn mặt Lưu Huy, người kia khuôn mặt lạnh băng, thấy mặt Trương Tiểu Dã dí lại gần, nhướng mắt nhìn sang, thấy đôi tình nhân nhỏ phía trước, đầu liền rủ xuống.
Trương Tiểu Dã bỗng nhiên bực mình, chạy đến phía sau Trương Kinh, cứng nhắc chen giữa hai người: “Ca, tôi muốn ăn sương kỳ sối!” (1)
Trương Kinh định đưa tiền cho hắn, Trương Tiểu Dã đã né người sang một bên, đứng chặn trước mặt cô gái nói: “Chị đi mua cho tôi ăn.”
Trương Kinh nói: “Em đừng nổi điên.” Đưa tay đẩy Trương Tiểu Dã,
Trương Tiểu Dã vẫn như cũ cố chấp chặn trước mặt cô gái: “Anh thấy sắc liền vong ơn bội nghĩa, có bạn gái rồi thì mặc kệ sống chết của em trai mình, tôi mặc kệ, tôi muốn ăn sương kỳ xối.”
Trương Kinh còn chưa kịp bực bội hành động khác thường này của Trương Tiểu Dã, tiểu tử kia liền không biết vì sao bị Lưu Huy một phát lôi đi.
Lưu Huy nói: “Cậu đừng nháo anh của cậu.”
Trương Tiểu Dã mở to hai con mắt nhìn Lưu Huy, bộ dáng kinh ngạc.
Lưu Huy còn nói: “Cậu đã là học sinh cấp ba, như thế nào còn không hiểu chuyện, đừng quấy rầy anh của cậu.”
Trương Tiểu Dã tránh ra khỏi tay Lưu Huy, hận hận nói: “Anh chính là đáng đời! Tôi không thèm quan tâm anh nữa!”
Trong lòng Lưu Huy như bị nhéo một phát, nhưng ngoài miệng lại cười: “Thằng nhóc, quan tâm nhiều thế làm gì.”
“Anh cho rằng tôi thích quan tâm anh sao!” Trương Tiểu Dã đột nhiên quay đầu, mở to đôi mắt đen thui nhìn chằm chằm Lưu Huy, đôi mắt trong trẻo kia như có thể phản chiếu tất cả bí mật trong lòng, Lưu Huy đột nhiên khẩn trương, cả người đều cứng đờ.
Trương Tiểu Dã thế nhưng không nhiều lời nữa, nhu nhu ngực, sau đó nói một câu: “Anh phải mời tôi đi ăn thịt nướng.”
Tảng đá trong lòng Lưu Huy cuối cùng cũng rơi xuống, cười sờ sờ đầu Trương Tiểu Dã, nói “Được.”
Trương Tiểu Dã rốt cuộc đã được nhìn thấy học sinh tốt nghiệp cấp 3 sa đọa và hư hỏng như thế nào.
“Các người đếu là một đám phá gia chi tử!” Trương Tiểu Dã trong miệng gặm xâu thịt dê Trương Kinh đưa tới, tức giận dùng móng vuốt sắc nhọn gõ gõ bàn, “Ông chủ, cho thêm 10 xâu gan dê!”
Ăn xong xâu thịt dê một đám người đem cô gái kia đưa về nhà, rồi tìm một quán rượu uống.
Đám người vừa uống vừa tán gẫu, rất tự nhiên nói đến chuyện tương lai, mấy năm cùng trường, đột nhiên phải chia lìa, bầu không khí bỗng nhiên thay đổi, có chút đau lòng.
Có người hỏi Lưu Huy: “Cậu dự định học ở nơi nào?”
Lưu Huy nhìn Trương Kinh ở đối diện cùng mọi người vung tay múa chân, nói tên trường hoc, người kia ngạc nhiên nói: “Cậu không phải vẫn muốn học B thị sao? sao lại báo danh ở đó.”
Lưu Huy cười cười xem như trả lời, ánh mắt từ bên kia quay trở về, liền nhìn thấy một cái đầu nằm trên bàn, chuyên chú nhìn mình.
“Nhóc còn chưa trở về a.” Lưu Huy nói.
Trương Tiểu Dã không đáp lời, trong miệng ngậm ống hút hút nước ô mai, từ trên bàn chống tay nhìn hắn, bày ra bộ dáng lôi thôi.
Lưu Huy vốn là tiêu điểm của mọi người, hiện tại không nói lời nào, cả bàn liền vắng lặng khó chịu, người bên cạnh đều đã chạy đến những bàn khác huyên náo.
Chỉ còn lại một Lưu Huy yên lặng uống rượu, một Trương Tiểu Dã nâng đầu nhìn.
Lưu Huy uống mấy ly, rồi ngẩng đầu lên nhìn Trương Kinh phía bên kia.
Uống mấy cái, liếc mắt nhìn, uống mấy cái, liếc mắt nhìn, đột nhiên đem ly rượu nện lên bàn, mắng một câu: “Thật cmn khốn nạn!”
Trương Tiểu Dã vỗ bàn: “Không cho anh mắng anh trai tôi!”
Lưu Huy liếc đôi mắt nhìn sang.
Khí thế Trương Tiểu Dã suy giảm: “Được rồi, Trương Kinh đôi khi có chút khốn nạn.”
Lưu Huy đột nhiên sặc bia trong cổ họng, nghẹn thở, khóc không được mà cười cũng không xong, bất đắc dĩ nói: “Trương Tiểu Dã, cậu thật sự là bảo bối.” Âm thanh đã không còn sống dở chết dở như vừa nãy nữa.
Liên tục nhìn chằm chằm vào hắn, Trương Tiểu Dã lúc này mới nhếch môi, khà khà cười khúc khích, thật cẩn thận mang theo vài phần ý tứ hàm xúc.
Tâm tình của Lưu Huy đã buông lỏng đôi chút, nửa đùa cợt nửa nghiêm túc nói với Trương Tiểu Dã: “Tôi thật ước ao có được tâm trạng vô tâm vô phế như cậu.”
Trương Tiểu Dã bỗng nhiên không cười nữa, đôi mắt đen láy ảm đạm hạ xuống.
Trương Tiểu Dã muốn nói anh thế nào biết cậu không có tâm, không có tim không có phổi (vô tâm vô phế), nhưng đến khi nhìn gương mặt của Lưu Huy, câu nói kia lại kẹt ở trong cổ họng, không thể nào nói ra được.
Trương Tiểu Dã cúi đầu, cắn ống hút, từng chút từng chút cẩn thận “sách sách” hút sạch nước ô mai, trong miệng hàm hồ lầm bầm: “Biếи ŧɦái… Đại biếи ŧɦái…”