#6 Kiều cảm thấy nửa tin nửa ngờ.
Đây đã là ngày thứ ba hắn không nhìn thấy Lạc Nhĩ Văn. Cậu Omega đáng yêu kia cũng không chút bóng dáng.
Kiều còn đang rối rắm thì bóng Lạc Nhĩ Văn đã xuất hiện cách đó không xa, đang đi về phía hắn với vẻ mặt thỏa mãn. Trong lòng Lạc Nhĩ Văn là một thứ gì đó được bọc trong chăn. Kiều nhìn ngó hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra đó là thứ gì.
"Kiều." Lạc Nhĩ Văn dừng lại trước mặt hắn: "Chuyện kế tiếp giao cho Miller xử lý, chuẩn bị khởi hành quay về Đế Đô Tinh."
"Rõ!" Kiều lại càng nghi hoặc, rõ ràng không lâu trước đây Lạc Nhĩ Văn còn nói với hắn muốn cùng Omega kia ở lại Hắc Vân Tinh nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
"Đúng rồi," Lạc Nhĩ Văn bổ sung: "Mấy ngày tới đừng đến tìm tôi, cũng không cần tìm Nguyễn Nịnh."
"Rõ, thưa chỉ huy trưởng."
Kiều nhìn Lạc Nhĩ Văn đi xa dần, đột nhiên phát hiện bọc chăn kia khẽ động đậy.
Trong đầu hắn bỗng lóe lên một phỏng đoán lớn mật.
-
Nguyễn Nịnh bị người ăn không chừa lại miếng nào.
Lạc Nhĩ Văn no nê liếʍ khóe miệng, cười với Nguyễn Nịnh đang nửa nằm trên đầu giường: "Bé ngoan, em thích không?"
Nguyễn Nịnh tức giận cầm gối ném vào hắn.
Sao Lạc Nhĩ Văn lại là Omega?!
Không những thế còn là tên Omega đáng ghét được liên minh phân cặp cho cậu.
Tuy nhiên, chuyện khiến Nguyễn Nịnh bực bội hơn là hình như cậu không hề thấy Lạc Nhĩ Văn phản cảm. Trái lại, nghĩ đến những lúc mình và Lạc Nhĩ Văn ở cạnh nhau, cậu còn cảm thấy khá tốt. Dù sao thì Lạc Nhĩ Văn không hề giống những Omega khác.
Sau khi trở lại Đế Đô Tinh, Lạc Nhĩ Văn theo Nguyễn Nịnh về nhà.
Lúc mới nhìn thấy Nguyễn Nịnh, Nguyễn Trọng Hạ rất kích động, nhưng ông nhanh chóng nhận ra mùi tin tức tố của bé cưng nhà mình có gì đó sai sai. Ông lẹ mắt thấy vết lấm tấm trên cổ Nguyễn Nịnh, đang tính ngẩng đầu xem người phía sau cậu là ai thì Ngải Nặc đã đạp cửa ầm một cái, khiến Nguyễn Trọng Hạ còn chẳng kịp nhìn thấy góc áo của người kia.
"Có chuyện gì vậy Ngải Nặc?" Nguyễn Trọng Hạ nhíu mày nhìn cánh cửa bị đạp đổ: "Là kẻ nào?"
Ngải Nặc xoay người. Ông nhìn Nguyễn Nịnh, đưa tay đẩy nhẹ mắt kính, nói: "Là Lạc Nhĩ Văn."
Sắc mặt Nguyễn Trọng Hạ lập tức trầm xuống. Ông nhớ tới tập tài liệu liên minh gửi đến sau khi Nguyễn Nịnh rời đi, phần tên họ của Omega kia viết "Lạc Nhĩ Văn". Ông vội vàng kéo người Nguyễn Nịnh, kiểm tra phần cổ của cậu một hồi, xác nhận nơi đó không có dấu hiệu từng bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại không phải không xảy ra chuyện Omega đánh dấu Alpha. Có trường hợp Omega trong gia đình giàu có chi một số tiền lớn để đánh dấu Alpha, có thể là vì tìm kí©h thí©ɧ hoặc đơn giản chỉ là tò mò. Tuy nhiên thể chất A và O khác nhau, bị đánh dấu một cách cưỡng ép sẽ gây tổn hại rất lớn với cơ thể.
Có tiếng gõ cửa. Ngải Nặc đang định mở cửa đuổi người thì Nguyễn Trọng Hạ đã đi trước một bước.
"Thưa phụ thân, lần đầu tiên gặp mặt, cháu là Lạc Nhĩ Văn."
"Cút! Đừng ở đây nhận bừa thân thích!" Nguyễn Trọng Hạ giận đến sôi máu, vừa nhìn thấy Lạc Nhĩ Văn là lửa giận bốc lên.
"Xin lỗi Nguyễn tiên sinh." Lạc Nhĩ Văn cúi chào ông, vẻ mặt trịnh trọng, ánh mắt kiên định nói: "Có lẽ hơi đường đột, nhưng cháu hi vọng ngài có thể đồng ý hôn sự của cháu và Nguyễn Nịnh."
"Thằng bé mới 18 tuổi." Ngải Nặc đứng bên cạnh lạnh lùng nói: "Chỉ huy trưởng này, nếu tôi nhớ không lầm, năm nay ngài đã 28 tuổi."
"Xin lỗi." Lạc Nhĩ Văn tự biết mình đuối lý, hết sức tỏ ra khúm núm. Nếu có người quen ở đây chắc chắn sẽ hô hoán kẻ này là ai, tuyệt đối không phải Lạc Nhĩ Văn.
"Nhưng mong ngài tin tưởng cháu." Tầm mắt Lạc Nhĩ Văn xuyên qua Nguyễn Trọng Hạ và Ngải Nặc, mỉm cười nhìn về phía Nguyễn Nịnh: "Cháu sẽ không làm mọi người thất vọng."
Nguyễn Nịnh nghĩ một lát, cuối cùng đỏ mặt, nhẹ nhàng tiến hai bước kéo tay áo của Nguyễn Trọng Hạ. Cậu lấy hết can đảm, học theo những Alpha trên TV nói: "Lạc Nhĩ Văn là, là Omega mà con đánh dấu. Con, con sẽ chịu trách nhiệm."
Hai mắt Nguyễn Trọng Hạ tối sầm, ông hận không thể bóp chết Lạc Nhĩ Văn.
"Hừ." Nguyễn Trọng Hạ trừng mắt nhìn Lạc Nhĩ Văn một cách hung dữ, sau đó đẩy hắn lùi về phía sau: "Nguyễn Nịnh mới về nhà, cần nghỉ ngơi cho tốt. Nếu không có chuyện gì quan trọng mong tiên sinh chỉ huy trưởng đừng làm phiền." Vừa nói xong, cửa nhà đã bị đóng cái sầm.
Lạc Nhĩ Văn lùi về phía sau hai bước, ngượng ngùng sờ chóp mũi. Có ai hay, Omega vừa trải qua kỳ phát tình giờ phút này cần Alpha của hắn như thế nào.
Vì thế mấy tháng tiếp theo, Lạc Nhĩ Văn vận dụng toàn bộ kiến thức của cuộc đời vào sự nghiệp "hẹn hò bí mật" với Nguyễn Nịnh.
Hắn sẽ xuất hiện trước cửa sổ của Nguyễn Nịnh dưới ánh trăng, còn nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần trong truyện cổ tích sẽ mặc chiếc váy ngủ trắng tinh khôi ngồi sau khung cửa sổ chờ người yêu dấu đến.
Họ ôm hôn giữa bốn bề vắng lặng trong ngõ nhỏ, họ tay nắm tay giữa đám đông tấp nập trên đường phố.
Tình cờ một lần nào đó bị Nguyễn Trọng Hạ tóm được, lúc này Lạc Nhĩ Văn giữ chặt Nguyễn Nịnh trong lòng mình và trao cho cậu một nụ hôn thật sâu. Alpha thấp hơn Lạc Nhĩ Văn một chút, cánh tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, vụng về đáp lại chiếc hôn kia.
Nguyễn Trọng Hạ đuổi đánh Lạc Nhĩ Văn suốt hai con phố. Thời điểm đối tượng chơm chuýt bị bố mình tóm được, Nguyễn Nịnh rối rắm đứng bên cạnh cúi đầu, hai tai đỏ au, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Một năm sau, thái độ của Nguyễn Trọng Hạ mới coi như dịu bớt, ngầm đồng ý mối quan hệ của hai người. Thế nhưng Ngải Nặc vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, chưa bao giờ tỏ ra dễ chịu với Lạc Nhĩ Văn dù chỉ một lần.
Cơ mà dù thế nào đi nữa vẫn không thể từ bỏ nhóc con nhà mình được. Không lâu sau khi Nguyễn Nịnh tốt nghiệp học viện, Lạc Nhĩ Văn cuối cùng đã thành công cắp người bỏ chạy.
Ngày đăng ký kết hôn, Lạc Nhĩ Văn bóc liền mấy quả cam cho Nguyễn Nịnh. Nguyễn Nịnh ăn đến no căng, đến đầu ngón tay cũng không muốn cử động.
"Bé ngoan." Lạc Nhĩ Văn hài lòng cầm tay Nguyễn Nịnh. Trên ngón áp út của cậu là một chiếc nhẫn trang nhã lại vô giá.
"Anh yêu em."
Hết #6.