Chương 5

#5

Buổi chiều ba ngày sau là đến Hắc Vân Tinh. Trong suốt ba ngày này, Lạc Nhĩ Văn để Nguyễn Nịnh ở trong phòng ngủ, không những thế còn tự mình "cơm bưng nước rót" một ngày ba bữa.

Ngày nào Nguyễn Nịnh cũng được hắn dỗ ăn đến no căng. Buổi tối tắm xong cậu đứng trước gương, cảm thấy gương mặt trẻ con của mình lại tròn trịa hơn một chút.

"Nguyễn Nịnh," Lạc Nhĩ Văn mặc quân phục chiến đấu nửa quỳ trước mặt cậu, hai tay giữ vai cậu, vẻ mặt nghiêm túc: "Trong tủ lạnh đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, em ngoan ngoãn ở trong quân hạm, đừng đi lung tung. Miller và thủ hạ sẽ ở đây, em chỉ cần mở cửa là có thể tìm được hắn. Căn phòng này chính là nơi an toàn nhất trong quân hạm. Chờ tôi trở lại."

Nguyễn Nịnh vốn không quá lo lắng. Trước kia cậu từng đọc tin tức về dị tộc trên kênh của liên minh, lần nào dị tộc cũng bị liên minh đánh lui. Lúc đó cậu vùi người trên sô pha mềm mại, cách chiến trường rất xa.

Lần này thì khác, cậu biết trên Hắc Vân Tinh sẽ xảy ra chuyện gì, có thể cậu sẽ tận mắt chứng kiến những việc trước giờ chỉ nhìn thấy trên Tinh Võng. Tuy thấy hơi tò mò nhưng Nguyễn Nịnh vẫn hi vọng mình không có cơ hội đó, rất đáng sợ.

Sau khi Lạc Nhĩ Văn rời đi, Nguyễn Nịnh ôm gấu bông nhỏ bằng vải mà Lạc Nhĩ Văn tặng chui vào trong chăn. Cậu nhai viên kẹo mềm có nhân, cầu nguyện trận chiến này nhanh chóng kết thúc. Chờ Hắc Vân Tinh yên bình trở lại, cậu sẽ có thể ở lại đây. Lạc Nhĩ Văn còn đồng ý với cậu là sẽ đưa cậu đi chơi khắp Hắc Vân Tinh.

Đáng tiếc chuyện không như mong muốn. Trưa ngày hôm sau, Nguyễn Nịnh ngủ một giấc, vừa ngoi cái đầu bù xù ra khỏi chăn thì nghe thấy một tiếng nổ lớn.

Âm thanh này khiến cậu lập tức tỉnh ngủ. Nguyễn Nịnh nghiêm mặt, tay nắm chặt gấu bông nhỏ, tai nghe thấy bên ngoài có tiếng vật lớn nào đó được kéo lê trên nền nhà. Ngoài ra, cậu còn nghe thấy tiếng Miller ra lệnh, sau đó truyền đến tiếng súng nổ kịch liệt.

Kẻ xâm nhập kêu gào đau đớn, dư chấn của sóng âm khiến cả tòa quân hạm rung lên. Nguyễn Nịnh che kín hai tai, rúc mình vào chăn, mong muốn bịt kín âm thanh khiến người ta đau đớn này.

Có điều chỉ một lúc sau, bên ngoài đã yên tĩnh trở lại. Nguyễn Nịnh nghe thấy tiếng khóa cửa được mở. Cậu thò nửa đầu ra thì thấy Lạc Nhĩ Văn với cả người đầy máu.

"Kết thúc rồi."

-

Nguyễn Nịnh đẩy cánh cửa đang khép hờ. Cậu tìm khắp quân hạm nhưng không thấy Lạc Nhĩ Văn, cuối cùng Kiều nói với cậu Lạc Nhĩ Văn đang ở phòng y tế xử lý miệng vết thương.

"Lạc Nhĩ Văn, anh ở đâu?" Chóp mũi Nguyễn Nịnh khẽ giật. Cậu ngửi thấy mùi cây Mộc Hương trộn lẫn mùi thuốc sát trùng hơi gay mũi.

"Lạc Nhĩ Văn?" Nguyễn Nịnh không tìm thấy công tắc bật đèn, chỉ có thể lần mò đi về phía trước hai bước. Cậu hơi lo lắng về vết thương của Lạc Nhĩ Văn. Dù sao hôm qua lúc xuất hiện trước mặt cậu, cả người Lạc Nhĩ Văn đều là máu, trông có vẻ rất nghiêm trọng.

Đột nhiên, Nguyễn Nịnh bị người ôm chặt từ sau lưng. Cậu sợ đến mức suýt hét lên thì thấy người kia nói: "Là anh."

"Là anh à," Nguyễn Nịnh thở phào nhẹ nhõm. Tinh thần căng thẳng cao độ khiến cậu hoàn toàn không ý thức được mình đã bị mùi Mộc Hương vây quanh, thân nhiệt cũng đang dần tăng lên.

"Vết thương có nặng không?"

"Đừng lo, chỉ là vết thương nhỏ." Giọng nói của Lạc Nhĩ Văn trầm thấp khàn khàn, nghe có vẻ rất mệt mỏi.

"Ừm..." Nguyễn Nịnh khẽ cử động cổ. Cậu thấy hơi nóng, đặc biệt là hơi thở của Lạc Nhĩ Văn còn phả nhẹ lên tai khiến cậu ngưa ngứa: "Lạc Nhĩ Văn, anh có thấy phòng y tế hơi nóng không?"

"Bé ngoan à," Lạc Nhĩ Văn cười khẽ một tiếng: "Là vì nhiệt độ cơ thể em cao quá đấy."

Nguyễn Nịnh thấy choáng váng, mũi cậu sực nức mùi Mộc Hương, cả người nóng rẫy. Cậu không nghe rõ Lạc Nhĩ Văn nói gì, chỉ thấy trên người hắn mát lạnh, chạm vào rất dễ chịu, vì thế người cậu cũng thành thật dựa sát vào, như thể chỉ có cách này mới giúp nhiệt độ cơ thể mình hạ xuống một chút.

Lạc Nhĩ Văn dù mạnh mẽ thế nào cũng không tránh được kỳ phát tình ba tháng một lần. Vốn lần này trước khi hành động hắn đã tiêm thuốc ức chế, không ngờ chất nhầy của đám dị tộc đáng chết kia lại có tác dụng kí©h thí©ɧ kỳ phát tình. Lạc Nhĩ Văn cố chịu đựng cơ thể khó chịu gϊếŧ chết trùng vương, sau đó tận mắt chứng kiến Nguyễn Nịnh an toàn không xảy ra chuyện gì thì mới tự nhốt mình trong phòng y tế, vừa một mình chịu đựng ham muốn tìиɧ ɖu͙© kỳ phát tình mang lại, vừa dùng vẻ mặt lạnh lùng tự xử lý vết thương.

Nhưng Lạc Nhĩ Văn không ngờ Nguyễn Nịnh lại đến tìm hắn.

Alpha mới phân hóa không có định lực vững vàng, chỉ cần ngửi thấy tin tức tố của Omega là sẽ ngốc nghếch lần theo mùi hương rồi bị dẫn dắt vào kỳ phát tình. Đã vậy Alpha này còn là một tên ngốc, không biết cơ thể mình đang biến hóa như thế nào.

Không một Alpha nào từ chối Omega đang trong kỳ phát tình. Cũng như vậy, có Omega nào ở kỳ phát tình đi từ chối Alpha tự dâng mình đến cửa?

Mùi sữa ngào ngạt và mùi Mộc Hương tràn ngập không gian phòng y tế nhỏ bé. Nguyễn Nịnh với đôi mắt đỏ hồng bị Lạc Nhĩ Văn ôm vào lòng. Cậu thấy trong người rất khó chịu nhưng lại không nói rõ được khó chịu ở đâu, chỉ có thể nắm lấy quần áo của Lạc Nhĩ Văn rên hừ hừ.

Khoảnh khắc ăn trọn Nguyễn Nịnh vào bụng, Lạc Nhĩ Văn thỏa mãn thở ra một hơi dài. Cậu nhóc bị hắn đè phía dưới mở to đôi mắt ươn ướt nhìn hắn. Cánh môi cậu bị kẻ nào đó hôn đến sưng đỏ, mấp máy nói không thành tiếng. Chỉ một lát sau, những âm tiết không thành tiếng biến thành tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ. Nguyễn Nịnh nắm cổ tay của Lạc Nhĩ Văn, móng tay cậu cào lên tay hắn để lại vài vệt đỏ.

Thời điểm tiến vào khoang sinh sản, Nguyễn Nịnh cuối cùng không nhịn được bật khóc. Tiếng khóc của cậu khiến Lạc Nhĩ Văn dừng lại. Cậu đã bắn hai lần, lần này đã sắp là lần thứ ba.

"Ngoan." Lạc Nhĩ Văn cử động, huyệt động thít chặt cậu em nhỏ của Nguyễn Nịnh. Trước sự trêu chọc của hắn, cậu em nhỏ lại bị bắt ngẩng đầu ngỏng dậy một lần nữa.

Lần cuối cùng bắn vào khoang sinh sản, Nguyễn Nịnh bị Lạc Nhĩ Văn nửa dỗ dành nửa lừa gạt, dùng răng nanh nhòn nhọn đâm vào tuyến thể của Lạc Nhĩ Văn. Vì đang ở kỳ phát tình nên nơi đó vô cùng mềm mại, lúc cắn lên thậm chí còn không cần dùng mấy sức.

Và thế là, cậu Alpha vừa mới thành niên cứ thế bị người ăn mất.

Hết #5.