Chương 10.3

Lúc này Hàn Hân mới từ từ buông lỏng bàn tay đang khoác trên vai của Thượng Quan ra.

“Làm như vậy mới không có người khác tới gần em.” Hàn Hân sợ Thượng Quan nhạy cảm nghĩ ngợi, vội vàng giải thích một câu.

Thượng Quan gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Áp lực trên vai biến mất, làm cho cô thật sự thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng làm cho cô ý thức được rõ ràng một việc: Ít nhất, người phụ nữ như Hàn Hân đây, không phải là người mà cô thích.

Thượng Quan lại không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cũng hiểu được: Nếu như thích một người, khi đối mặt với sự thân cận của đối phương, sẽ không biểu hiện loại phản ứng như của mình vừa rồi.

Thật ra Hàn Hân lại rất thích cảm giác ôm lấy bả vai của Thượng Quan như vừa rồi.

Mà sự căng thẳng của Thượng Quan, Hàn Hân cũng cảm thấy rõ ràng.

Thượng Quan có trở ngại về việc tiếp xúc thân thể, cho nên loại căng thẳng này là do rối loạn tiếp xúc tạo thành, hay là do người tiếp xúc tạo thành đây?

Hàn Hân không muốn tưởng tượng đến cái khả năng phía sau.

Loại suy diễn này sẽ làm cho người ta cảm thấy nản lòng, làm cho người ta tiêu cực, Hàn Hân không thích.

Vì vậy cô tìm một đề tài khác nói tới: “Loại hình như vừa rồi, em có thích không?”

Thượng Quan nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu.

Hàn Hân mỉm cười, câu trả lời này đã nằm trong dự liệu của cô ấy.

“Loại hình này gọi là T, thiên về chủ động một bên. Dĩ nhiên, mọi người đều thuộc phái nữ, cho nên loại chuyện này không có tuyệt đối.” Hàn Hân giải thích.

Thấy Thượng Quan vẫn không có phản ứng gì gọi là ngoài ý muốn, Hàn Hân “ha” lên một tiếng: “Em đã tìm hiểu qua rồi sao? Học bài tốt quá nha!”

Trên mặt của Thượng Quan bắt đầu nóng lên, trong lòng tự nhủ, cái này cũng được gọi là “học bài” hay sao? Ta thật sự tò mò mà!

“Có tìm hiểu qua một chút...” Thượng Quan không muốn nói dối.

Hàn Hân biết cô lại đang thẹn thùng, cho nên cũng không tiếp tục nói tới đề tài này nữa.

“Loại hình này có lẽ là thức ăn của em nha!” Hàn Hân hạ giọng, chớp chớp mắt về phía của Thượng Quan.

Trong lúc đang nói chuyện, một mùi nước hoa nồng đậm, rực rỡ bay vào trong chóp mũi: “Tiểu tỷ tỷ, có thể kết giao bằng hữu không?”

Thượng Quan ngẩng đầu lên, thấy đối phương là một cô gái ăn mặc vô cùng chỉnh tề, tóc dài xõa xuống vai, nhuộm thành một màu nâu nhạt, tạo thành từng lọn lớn.

Mùi hương nước hoa từ trên người của cô ấy, hơn nữa gương mặt đó... đôi môi đỏ mọng như ngọn lửa lớn, sắc mặt trắng đến phát sáng, độ phát sáng này, là vì trang điểm quá đà hay sao?

Phản ứng đầu tiên của Thượng Quan chính là, nếu đem gương mặt này đi tẩy trang, có phải sẽ trở thành một người khác rồi không?

Lần này Hàn Hân không khác gì một tên trộm đang rình xem náo nhiệt, mím môi nín cười, căn bản cũng không đi tới khoác tay lên vai của Thượng Quan giả vờ làm một đôi nữa.

Kể từ lúc Thượng Quan chào đời cho tới nay, vẫn chưa từng gặp qua loại chiến trận này, nhất thời cảm thấy nhức nhức cái đầu.

Cô gái tóc xoăn kia đã sớm nhắm vào Thượng Quan, thấy Thượng Quan không hề có ý định từ chối mình, nữ nhân bên cạnh cũng đang làm tư thế hóng drama, nội tâm lúc này nóng lên.

Cô ta xích lại gần tựa như đã quen, vừa có ý định muốn ngồi xuống bên cạnh của Thượng Quan.

Lại không nhịn được, lôi kéo Thượng Quan làm quen: “Tiểu tỷ tỷ, em có thể ngồi xuống đây được không?”

“Không được!” Từ phía sau của cô gái tóc xoăn ay tới một câu từ chối lạnh như băng.

Cô gái tóc xoăn lập tức tức giận: Dọc đường cũng có người tới tọc mạch hay sao?

Cô ta kiêu căng đã quen, lập tức cất cao giọng: “Bà cô đây vẫn cứ ngồi xuống đó, thế nào... Oái!”

Rít lên một tiếng, cô gái tóc xoăn liền bị một bàn tay không chút khách khí đẩy qua một bên, suýt chút nữa ngã xuống.

Người phía sau kia cũng vừa vặn đứng ở trước người của Thượng Quan, vung tay ghét bỏ, nét mặt như cười như không, hừ lạnh: “Thật là trùng hợp nha!”

Thượng Quan trợn tròn đôi mắt: Chu Tắc!