Chương 10.1

Nữ nhân thích nữ nhân, là loại cảm giác gì?

Hàn Hân gộp những lời nói không được liên tục của Thượng Quan lại thành một câu trôi chảy như vậy.

Bỗng dưng hai tròng mắt của cô ấy chợt sáng lên, giống như là vừa phát hiện ra một cảnh đẹp đã vô cùng mong chờ nhưng lại vượt quá sức tưởng tượng.

Tiếp theo, Hàn Hân không tự chủ được, hướng khuôn mặt của mình tới gần chỗ của Thượng Quan một chút, yết hầu lăn lăn: “Em, muốn biết sao?”

“Cái gì cơ?” Trong lúc nhất thời, Thượng Quan không kịp phản ứng.

Hàn Hân nhận ra mình đang thất lễ.

Cô đành thả lỏng tầm mắt xuống, lúc giương mắt nhìn lên lần nữa, trong mắt đã khôi phục lại dáng vẻ bình ổn như thường ngày: “Em nghĩ như thế nào lại hỏi tới cái này?”

Tức thì, trong lòng Thượng Quan hiện lên nghi ngờ, cũng không nghĩ nhiều cái gì.

Bởi vì vấn đề bản thân Hàn Hàn tiến tới gần, khiến cho Thượng Quan cảm thấy xấu hổ.

“Chính là... rất tò mò.” Con ngươi đẹp mắt của Thượng Quan nhìn sang hướng khác.

Hàn Hân thích nhìn nhất, chính là ánh mắt mắt của Thượng Quan.

Trên đời này có nhiều người như vậy, nhưng chỉ có ánh mắt của Thượng Quan mới thuộc gu thẩm mỹ của Hàn Hân.

Đây là đôi mắt quả hạnh của mỹ nhân cổ điển trong truyền thuyết sao?

Lúc nào cũng được che kín bằng một tầng hơi nước vậy... Rõ ràng tính cách của đứa trẻ này không phải thuộc loại yếu đuối.

Trong ấn tượng của Hàn Hân, thật ra so với tuyệt đại đa số những cô gái trẻ ở độ tuổi này, Thượng Quan có tính cách quật cường hơn rất nhiều.

Trái tim của Hàn Hân càng trở nên mềm mại hơn, cho dù đối với Thượng Quan có một tia ham muốn, cũng làm cho Hàn Hân cảm thấy mình không thể chịu nổi.

Công sức rèn luyện chuyên môn của Hàn Hân yêu cầu cô ấy không nên như thế.

Âm thầm đèn nén tình trạng khác thường phát sinh trong lòng mình, Hàn Hân lại lần nữa quay trở về làm một người chị tri kỷ kia.

“Nói cho chị biết xem, có phải ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Hàn Hân hỏi.

Thoáng chốc Thượng Quan có chút ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu ra.

Thân là một bác sĩ tâm lý ưu tú, tố chất nghề nghiệp của Hàn Hân vẫn đặt ở đó, hơn nữa, Hàn Hân cũng hiểu rõ bản thân của Thượng Quan cùng gia đình của cô, nói Thượng Quan ở trước mặt Hàn Hân là một người hoàn toàn trong suốt, cái gì cũng bị nhìn thấu cũng không quá đáng cho lắm.

So với khi đối mặt với Lý Tố Vân, lúc Thượng Quan đối mặt với Hàn Hân, bình thản hơn rất nhiều.

“Ừm, ngày hôm qua gặp một người... Là cha mẹ tôi để tôi đi gặp.” Thượng Quan nói.

“Là nam? Bọn họ sắp xếp đối tượng xem mắt cho em à?” Hàn Hân dường như đã hiểu ra.

“Cứ cho là như vậy đi.”

“Đối với cậu ta, em không có cảm giác phải không? Cho nên liền hoài nghi liệu có phải bản thân mình không có hứng với đàn ông hay không?” Hàn Hân thấy Thượng Quan đỏ ửng mặt lên, chỉ có thể đè nén cảm giác buồn cười trong lòng.

Tuy rằng khá thân thuộc với Hàn Hân, hơn nữa việc trị liệu tâm lý của bản thân chính là đối diện với nội tâm của mình, không kiêng kỵ điều gì, nhưng mà khi Hàn Hân nói như vậy, vẫn làm cho Thượng Quan nhịn không được, hơi bối rối.

“Tôi không muốn để cho cha mẹ phải lo lắng.” Thượng Quan cụp mắt xuống.

“Chị hiểu rồi.” Hàn Hân cười cười: “Em yên tâm đi, cho dù mẹ của em tra khảo chị như thế nào, chị cũng sẽ không nói ra chuyện này.”

Bỗng dưng Thượng Quan ngẩng đầu lên, nhắc lại hai chữ “chuyện này” của Hàn Hàn, có phải là chuyện mà mình đang nghĩ tới hay không.

Mặc kệ là nói như thế nào, loại manh mối “như thế này” tuyệt đối không thể để cho cha mẹ của cô tóm lấy được, dù chỉ là một chút.

“Cảm ơn chị, Hân tỷ.” Thượng Quan chân thành nói.

“Cảm ơn cái gì? Em là khách hàng của chị, vì khách hàng giải quyết khó khăn là tôn chỉ của bọn chị mà.” Hàn Hân nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Thượng Quan.

Thân thể Thượng Quan cứng đờ.

Bởi vì đã quen thuộc với Hàn Hân, bởi vì sợ Hàn Hân đau lòng, Thượng Quan cố chịu đựng không co ngón tay lại.

Hàn Hân cũng không để ý lắm: “Như vậy tiếp theo, chúng ta hàn huyên một chút xem, nên giải quyết vấn đề này như thế nào đi.”

Giải quyết?

Thượng Quan không nghĩ tới vấn đề này còn có thể “giải quyết” được?

“Chuyện đầu tiên mà chúng ta phải làm chính là xác định xem, em có phải thật sự thích nữ nhân hay không.” Hàn Hân thẳng thắn nói.

Thượng Quan lại tiếp tục kinh ngạc.

Cô thật sự không muốn đường đường chính chính đi xác định chuyện này.

Hàn Hân thấy biểu lộ “còn có thể như vậy hay sao” của Thượng Quan, cũng cảm thấy rất kích động.

Cô ấy cực kỳ muốn hỏi Thượng Quan: Nếu như em thích nữ nhân, như vậy em đối với chị, có phải cũng có cảm giác hay không?

Thế nhưng mà Hàn Hân không thể làm như vậy.

Làm như vậy không chỉ vi phạm đạo đức nghề nghiệp của cô, hơn nữa còn có ấn tượng ban đầu giữ vài trò chủ đạo.

Thượng Quan đang bị bệnh trầm cảm mức độ nhẹ tra tấn, lại còn là một đứa trẻ hướng nội, Thượng Quan đối với Hàn Hân bây giờ là tin tưởng, có lẽ còn có thêm một loại ỷ lại nào đó, nhưng loại tình cảm này thật sự chính là thích hay sao?

Hàn Hân không xác định, cũng không dám nghĩ tới.

Nói tóm lại là, Hàn Hân không thể tự mình tạo thêm phức tạp cho Thượng Quan nữa.

“Chờ một lúc nữa chị sẽ gọi điện thoại cho mẹ của em, nói tối nay em sẽ ở chỗ của chị làm một loại trị liệu đặc biệt, sẽ về nhà muộn một chút.” Hàn Hân nháy mắt mấy cái với Thượng Quan.

Thượng Quan đầy vẻ khó hiểu.

“Chị đây sẽ dẫn em đi tới một nơi thú vị.” Hàn Hân cười có chút gian xảo.

Thượng Quan để lộ ra biểu cảm kỳ quặc, phản ứng đầu tiên của cô chính là, “nơi thú vị” đó, nhất định là nơi không thể nói cho cha mẹ biết được.