Chương 6.3

Trên thế giới này, có nam nhân thích nữ nhân, có nữ nhân thích nam nhân, đương nhiên cũng có nữ nhân thích nữ nhân, nam nhân thích nam nhân.

Một người thích ai, xu hướng tính dục như thế nào, đều là chuyện cá nhân. Trong đám bạn học của Thượng Quan, xu hướng tính dục của đại đa số bọn họ cũng không giống nhau, cô cũng không cảm thấy mấy chuyện này có cái gì đáng để ngạc nhiên.

Đã vào thế kỷ hai mươi mốt rồi, đừng nói là một người yêu thích một người, cho dù một người yêu thích một đóa hoa, một cái băng ghế, chỉ cần không gây trở ngại cho người khác, vậy thì cùng người khác có quan hệ thế nào, thì đã sao?

Điều mà Thượng Quan hoang mang, chính là cô, thân là một nữ nhân, vậy mà lại không buông bỏ một nữ nhân tới gần bắt chuyện mình như vậy.

Cho tới nay, Thượng Quan đều cho rằng, đời này của cô sẽ chỉ làm bạn với học thuật cả đời.

Cô chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng thích một người đàn ông hay một người phụ nữ nào.

Tình yêu đối với cô mà nói, không phải là nhu yếu phẩm, càng không nói tới gia vị.

Nhân sinh này của cô, tựa như cũng không cần phải có loại đồ vật này. Cô chỉ cần có học thuật, có thể nghiên cứu, có sách cảm thấy hứng thú để đọc, như vậy là đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.

Đương nhiên đây cũng chỉ là cô của trước đây, trong trí nhớ của cô mà thôi.

Mà cô của bây giờ…

Trong lòng Thượng Quan nổi lên một loại cảm giác phiền não dữ dội: Cô bất tri bất giác nằm lâu như vậy, không chỉ nghỉ học, hiện tại ngay cả… ngay cả học thuật nghiên cứu vốn là chuyện mà cô cảm thấy hứng thú nhất, cũng đã không còn cảm xúc nữa.

Hình ảnh giữa trưa ở cổng đại học X lại hiện lên, cảm giác khô nóng trong ngực của Thượng Quan càng trở nên mạnh hơn.

Bỗng dưng cô lại tắt đèn sưởi trong phòng tắm, mở vòi sen lên, một mực vặn qua làn nước lạnh…

Nước lạnh lạnh lẽo bao trùm lên đầu cô chảy xuống, làm ướt tóc, ướt mặt của cô, cũng làm ướt cả thân thể trần trụi của cô.

Thượng Quan sợ run cả người, thần hồn đột nhiên trở lại.

Cô tắt vòi hoa sen đi vì toàn thân đều đang bị cơn lạnh lẽo run lên.

“Bối Bối, có lạnh không hả?” Bên ngoài truyền đến giọng nói của Lý Tố Vân.

“Không lạnh!” Thượng Quan vội vàng trả lời.

“Đừng để lạnh quá bị cảm đó!” Lý Tố Vân không yên tâm, dặn dò.

Thượng Quan thuận miệng đáp ứng, nhận ra mẹ của cô nhất định là đã phát hiện ra cô mở đèn sưởi trong phòng tắm, mới quan tâm hỏi.

Sau khi Thượng Quan xuất viện trở về, cha mẹ của cô chăm sóc cho cô vô cùng cẩn thận, sợ rằng một hành động nhỏ nào đó xảy ra sai lầm.

Tình thương của cha mẹ nặng nề đến mức làm cho Thượng Quan muốn khóc, nhưng cũng khiến cho Thượng Quan không lúc nào không cảm thấy áp lực thật lớn. Có đôi khi thậm chí cô cảm thấy, cha mẹ của cô đang lặng lẽ thăm dò nhất cử nhất động của cô, sợ cô lạnh, sợ cô nóng, sợ cô đói, sợ tâm tình của cô sa sút, sợ cô…

Thượng Quan thở ra một hơi thật dài, trong ngực vẫn cảm thấy bị đè nén phát sợ.

Cô sợ, sợ mình không thể khôi phục lại dáng vẻ chính mình của trước đây, làm cho cha mẹ của cô phải đau lòng mất mát.

Suýt chút nữa cô đã để cho bọn họ người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, hiện tại làm sao lại có thể để cho bọn họ đau lòng cho được?

Tắm rửa xong xuôi, Thượng Quan thay bộ quần áo sạch sẽ đi ra, vừa đi vừa lau lau tóc.

Cha cô lúc này cũng đã tan làm, nghe được giọng nói của cô, từ trong phòng khách đi tới, giống như vô ý, nhưng thật ra lại đang âm thầm quan sát, đánh giá sắc mặt của cô.

Thượng Quan làm như không phát hiện ra tâm tư của cha mình, nói một câu “Cha về rồi sao?”, cố gắng kéo căng tay tiếp tục lau tóc.

Thượng Quan Vũ thuận miệng “ừm” một tiếng, âm thầm đem chuyện “khí sắc của con gái không tệ” ghi tạc trong lòng.

Lý Tố Vân đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối, nghe được động tĩnh, tắt bếp.

“Bối Bối tắm rửa xong rồi à? Không bị lạnh chứ hả?” Bà ân cần hỏi cái này hỏi cái nọ, thuận tay nhận lấy cái khăn lông lớn mà Thượng Quan lau tóc xong.

Thượng Quan chỉ muốn nói là “Con tự làm được”, chỉ là phơi một cái khăn lông ướt mà thôi, cô cũng không phải một đứa con nít chỉ mới mấy tuổi đầu, có chuyện gì lại không tự làm được nữa đâu?

Lý Tố Vân hiện tại ngay cả câu “Con vừa tắm xong, dễ bị cảm lạnh, để mẹ giúp con phơi khăn” cũng chẳng muốn nói ra, trực tiếp ôm lấy mọi chuyện của con gái làm hết.

Bà vừa giũ giũ chiếc khăn, vừa liên miên nói về thực đơn tối nay: “… Đều là món mà con thích ăn… Thế nào? Sao lại bị đen một cục như vầy?”

Thượng Quan Vũ cũng theo lời của Lý Tố Vân nhìn qua.

Nửa phần khăn lông phía trên đều bị nhuộm một cục màu đen nhạt chừng nửa bàn tay, không muốn phát hiện ra cũng khó.

“Mực vẽ này ở đâu ra vậy?” Thượng Quan Vũ nghiên cứu một chút.

Mực vẽ!

Trong đầu của Thượng Quan ầm lên một tiếng.

Cô vô ý cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay của mình —— Quả nhiên, cái tên Chu Tắc đã bị trôi mờ thành một mảng.