Lâm Chức không in danh thϊếp, nhưng vì cậu nói chuyện từ tốn, cho người ta một cảm giác cậu hiểu chủ đề nói chuyện, mọi người đều mặc định cậu là cậu chủ của nhà nào đó, cũng không hỏi gì thêm.
Lâm Chức ở bữa tiệc trò chuyện hơn một tiếng, trong túi áo thu được mấy chục tấm danh thϊếp, nhưng Minh Dao vẫn không xuất hiện.
[01: Cuối cùng anh ta cũng đến, nếu không phải tôi nhìn chằm chằm vào vị trí của anh ta, tôi còn cho rằng anh ta sẽ không đến.]
Đương nhiên, chỉ có một người có thể bị 01 được nhắc đến, trong trường hợp này, ngược lại Lâm Chức không hề ngạc nhiên, cấp bậc như bữa tiệc này, Minh Dao có thể tới đã cho thể diện rồi, ở đây không ít người tới vì Minh Dao, nếu như là một cuộc họp báo hoặc hội thảo quan trọng, Minh Dao nhất định sẽ đến đúng giờ.
Sự xuất hiện của Minh Dao quả nhiên đã gây ra một số chấn động, mọi người theo bản năng đều theo sát phương hướng của anh.
Lâm Chức lại không lại tới gần, cầm ly rượu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
[01: Ký chủ, cậu không đến đó sao?]
Lâm Chức nhấp một ngụm rượu, trong đầu trả lời: [Đương nhiên là không đi, anh ta sẽ không hy vọng bị người khác biết tôi có quan hệ với anh ta.]
Huống chi, cậu chẳng có chuyện gì có thể trò chuyện với Minh Dao, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có người tra ra thân phận của anh ta.
01 sửng sốt: [Vậy tại sao chúng ta lại tới đây để tình cờ gặp nhau?]
[Đương nhiên là vì giây phút bữa tiệc kết thúc.]
Ai nói rằng tình cờ gặp gỡ tình cờ chỉ có thể là trong quá trình, không thể là lúc bắt đầu hay kết thúc.
"Buổi tối vui vẻ."
Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, Lâm Chức quay đầu, chào hỏi người tới.
Đây là một thanh niên rất tao nhã và tinh tế, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cho người một khí chất rất dịu dàng.
"Tôi tên Cừu Thanh Vanh, lần đầu tiên gặp mặt, đây là danh thϊếp của tôi."
Lâm Chức nhận danh thϊếp, nhìn thấy một dòng chữ trên đó.
Công Nghệ Sinh Học Hòa Sinh.
Nhà họ Minh trong lĩnh vực công nghệ sinh học cũng xem như là dẫn đầu, Hòa Sinh và họ vừa là bạn vừa là địch, hai bên đã hợp lực đối phó với tư bản vốn đầu tư nước ngoài, cũng từng cùng nhau nghiên cứu phát triển gì đó, nhưng dưới cái nhìn cá nhân họ cũng âm thầm phân cao thấp, có thể coi như quan hệ cạnh tranh lành mạnh.
Thấy anh ta chủ động bắt chuyện, Lâm Chức có chút ngoài ý muốn, nói ra một câu cậu lặp đi lặp lại nhiều nhất trong tối nay: "Tôi tên Lâm Chức, xin lỗi, tôi không có danh thϊếp."
"Tôi biết, tôi đã chú ý tới cậu một lúc rồi, mặc dù tôi nói ra lời này có thể hơi mạo muội, nhưng tôi tán thành với rất nhiều hiểu biết và suy nghĩ của cậu, ví dụ như..."
Cừu Thanh Vanh rất hoạt ngôn, chuyển chủ đề một cách rất tự nhiên.
Từ sau khi Lâm Chức bước vào, Cừu Thanh Vanh đã chú ý đến cậu.
Cậu là một gương mặt xa lạ anh ta chưa từng thấy, không ai biết thân phận cậu, giống như một con cá bơi tự do trong cái vòng danh lợi, tất cả đều là những lý do thu hút anh ta, đương nhiên, ngoại hình của chàng trai trẻ cũng là điều khiến mọi người nhìn xong sẽ không quên.
Cậu không phải là hoa lan trong u cốc, cũng không thanh cao lạnh lẽo như trăng sáng, mà giống như một bông hoa lặng lẽ nở rộ trong bóng tối, bởi vì vô hại nên khiến cho người ta buông bỏ cảnh giác, cũng bởi vì loại vô hại này mới khiến người ta đề cao cảnh giác.
Cừu Thanh Vanh đề cập đến chuyện này tựa như một trò đùa, khiến Lâm Chức khẽ cười: "Lời nói của anh Cừu thật thú vị."
Thực sự là cách thăm dò vừa táo bạo vừa trực tiếp, trong lòng Lâm Chức thầm đánh giá, nhưng ngoài mặt vẫn không chút sơ hở.
Ngoại hình và khí chất Lâm Chức biểu lộ ra ngoài, sẽ khiến đối thủ dễ dàng coi nhẹ cậu, nhưng khi làm xong việc mới hối hận muộn màng, nhận ra rằng cậu là một đóa hoa ăn thịt người.
Lâm Chức thuận theo nói sang chủ đề tiếp theo, Cừu Thanh Vanh cũng ngầm hiểu mà phối hợp.
Nói chuyện với người thông minh tâm trạng sẽ dễ dàng vui vẻ, nhất là khi đối phương muốn làm bạn cảm thấy vui vẻ.
Lâm Chức cảm giác được một chút ý đồ của anh ta, nhưng không tỏ ra điều gì.
Nếu là trước đây, Cừu Thanh Vanh có lẽ sẽ khiến cậu hứng thú, nhưng bây giờ có Minh Dao như châu như ngọc trước mặt cậu, đương nhiên cậu sẽ không còn hứng thú.
Trong mắt Lâm Chức, đàn ông và tiền bạc không khác nhau là bao, có lúc bản thân họ chẳng có ý nghĩa gì, có lúc trị số hứng thú họ mang đến cho cậu lại là ý nghĩa của bọn họ.
Lâm Chức cảm thấy một ánh mắt quét qua cậu, cậu nhìn về phía Minh Dao ở trung tâm đám đông, rồi nâng ly với anh.
Minh Dao liếc cậu một cái, sau đó thờ ơ quay đầu, tiếp tục nói chuyện với những người bên cạnh.
Cừu Thanh Vanh có chút tò mò: "Cậu quen anh ta sao?"
Lâm Chức giương mắt nói: "Coi như là quen biết."
Có lẽ không ai có thể nghĩ rằng bọn họ là một cặp chồng chồng có quan hệ hôn nhân.
"Cậu có muốn cùng nhau đi qua chào hỏi không?"
Lâm Chức không quan tâm liệu anh ta đang lịch sự hay có ý nghĩ khác, chỉ uyển chuyển từ chối.
"Vậy tôi đi qua trước, có thời gian tôi sẽ mời cậu phẩm rượu, cậu Lâm, rất vui được trò chuyện với cậu."
Nghe Cừu Thanh Vanh nói, Lâm Chức khẽ gật đầu, nhìn anh ta đi về phía Minh Dao.
Tửu lượng của nguyên chủ không tốt, tối nay Lâm Chức đã uống không ít, cậu đặt ly rượu xuống đi vào nhà vệ sinh, tùy ý ném danh thϊếp của Cừu Thanh Vanh vào thùng rác.
01 nghi hoặc: [ Anh ta làm sao hở?]
Chuyện gì đã xảy ra? Vừa rồi không phải hai người vừa có một cuộc trò chuyện rất vui vẻ sao?
Trong tiếng nước chảy róc rách, Lâm Chức cẩn thận rửa tay.
Giữa những người trưởng thành, nhiều ẩn ý không cần nói ra, chỉ cần một cái nhìn tinh tế, Lâm Chức đã biết Cừu Thanh Vanh có thiện cảm với mình, nhưng đáng tiếc là cậu lại có chứng ám ảnh sạch sẽ.
Cừu Thanh Vanh tiến lùi chừng mực phong độ uyển chuyển, loại phẩm chất đẹp đẽ này cũng lộ rõ anh ta có kinh nghiệm phong phú, có lẽ không nhiều, nhưng anh ta đã không còn nằm trong tầm ngắm của Lâm Chức.
Vài giọt nước bắn lên mặt gương, nụ cười của thiếu niên trên gương, dịu dàng trả lời: [Anh ta đã mất giá.]
Loại tiền tệ giống như mớ giấy lộn, không thể mang lại bất kỳ giá trị tình cảm tích cực nào, cậu sẽ không bao giờ xem xét khả năng xảy ra mối liên hệ tình cảm và thân thể với bọn họ.
Đương nhiên, nếu cần thiết qua lại vì chuyện làm ăn, cậu cũng sẽ không mang theo bất kỳ tình cảm cá nhân nào vào trong đó, đây là tố chất cơ bản của một thương nhân.
Nếu đây là thế giới của cậu, cậu chắc chắn sẽ không vứt bỏ tấm danh thϊếp có khả năng hữu dụng này, nhưng trong thế giới này, mục tiêu của cậu là Minh Dao, cậu không cần phải tiếp xúc nhiều với người của Hòa Sinh.
Lâm Chức nghĩ tới Minh Dao, ý cười trên mặt càng lan tỏa.