Thế giới 1 - Chương 8

Bữa tiệc kết thúc, Minh Dao rời khỏi từ lối đi VIP, đi đến bãi đậu xe.

Tài xế đang đứng cạnh xe, ngập ngừng nhìn anh.

Thấy ông chủ đến gần, vẻ mặt tài xế càng căng thẳng, chú ấy cúi đầu khom lưng thấp giọng nói: "Mợ chủ đang ở trong xe, tôi không cản được cậu ấy."

Là tài xế riêng của Minh Dao, chú Vương đương nhiên biết Lâm Chức, lúc nhìn thấy cậu chú ấy đã cố gắng cản cậu lên xe, nhưng Lâm Chức nói rằng nếu có người nhìn thấy, sẽ truyền quan hệ giữa cậu và Minh Dao ra ngoài, cậu sẽ không chịu trách nhiệm, chú Vương lập tức căng thẳng.

Trợ lý đặc biệt giúp Minh Dao mở cửa xe, chàng thanh niên mặc vest đen ngồi trên ghế đang chợp mắt, nghe thấy động tĩnh lập tức giơ tay chào bọn họ, thái độ tự nhiên như thể cậu mới là chủ nhân của chiếc xe này vậy.

Minh Dao dứt khoát nói: "Cậu xuống xe."

"Nếu đã thuận đường, vậy cho tôi quá giang đi, cùng nhau về nhà nhé."

Lâm Chức đưa tay khẽ xoa thái dương, ngay cả cổ cũng đỏ bừng vì hơi men, ánh mắt nhìn Minh Dao có chút mông lung.

Minh Dao không muốn vướng vào kẻ say rượu, hôm nay trợ lý đặc biệt cũng không lái xe, nên cũng không thể ném Lâm Chức lên một chiếc xe khác.

Xe của Minh Dao đã được cải tạo, có thiết bị đặc biệt dành cho xe lăn lên xuống, bên trong còn có một khoảng trống dành cho xe lăn, hơn nữa còn có khóa an toàn.

Cửa xe đóng lại, trợ lý đặc biệt đi tới chỗ ghế phụ lái.

Vách ngăn được khởi động, ngăn cách không gian phía trước và phía sau.

Chú Vương và trợ lý đặc biệt nhìn nhau, ai cũng không dám nói chuyện.

Ánh sáng của đèn xe, hắt lên một cái bóng người mờ mờ.

"Đây là lần thứ hai cậu vượt qua giới hạn, coi như trừng phạt cậu vi phạm ước định, tháng sau sẽ không cho cậu hai trăm nghìn tệ."

Minh Dao đang nghĩ rằng hình như anh không có ấn tượng tốt với Lâm Chức, nhưng Lâm Chức hết lần này đến lần khác vượt quá giới hạn, cắt tiền một tháng, coi như cho Lâm Chức ghi nhớ lâu một chút.

Minh Dao ra tay lanh lẹ dứt khoát, nhéo trúng điểm yếu của cậu vợ hợp đồng, nếu nguyên chủ ở đây, có lẽ cậu ta đã bị dọa rồi, nhưng nếu là nguyên chủ, cậu ta cơ bản sẽ không dám lên xe.

"Vậy tôi đi xin ông nội, ông nội sẽ không keo kiệt như anh."

Kỳ thật Lâm Chức cũng không có đòi hỏi cái gì từ chỗ ông cụ, vòng tay là do ông cụ chủ động cho, cậu chỉ là cố ý nói như vậy.

Nhắc đến người thân, Minh Dao có chút khó chịu.

"Ông nội không phải công cụ kiếm tiền của cậu."

"Nhưng các người lại coi tôi như một công cụ."

Câu nói này khiến Minh Dao hơi sững sờ, bầu không khí có chút ngưng trọng.

"Nhưng tôi tự nguyện làm cái công cụ này, dù sao các người cũng trả không ít thù lao."

Lâm Chức nghiêng đầu nhìn Minh Dao, ánh đèn đổ bóng lên một bên mặt của Minh Dao, khiến người ta nhìn mà vui lòng đẹp mắt.

"Chỉ là mỗi người đều muốn đi lên, mục tiêu của tôi không phải là trở thành một mợ Minh chân chính, mà là kiếm nhiều tiền hơn thôi, tôi dùng tiền để làm việc, nếu ông nội quan tâm đến anh, tôi sẽ thay ông quan tâm anh, cách anh quá xa thì tôi sẽ không có nội dung gì để nói cho ông biết."

"Quyền chủ động ở trong tay anh, lúc nào anh muốn ly hôn, lúc ấy cứ việc đuổi tôi đi, nhưng nếu anh có thể cho tôi nhiều tiền hơn, tôi sẽ càng vui vẻ."

Lâm Chức biết Minh Dao sẽ tin, bởi vì anh không có lý do gì để không tin.

"Ngài Minh à, tôi rất dễ sai bảo mà.”

Bởi vì tác dụng của cồn, giọng nói của Lâm Chức trở lên mềm mại, giống như được ngâm trong rượu vậy.

Đôi mắt dài ngây thơ sáng ngời, dễ khiến người ta động lòng thương tiếc.

Đó là một loại mềm mại quyến rũ, lôi cuốn người ta lạc vào thế giới đầy phồn hoa.

Bàn tay đang nắm lấy tay vịn của Minh Dao siết chặt lại, sự kỳ lạ lướt qua đáy lòng anh, khiến anh không kịp bắt lấy và suy nghĩ.

Anh phát hiện ra dáng vẻ của Lâm Chức hơi khác so với dáng vẻ trước kia anh nhận thấy, nhưng thật khó nói liệu đó có phải là bản chất vốn có của cậu hay không.

Nhưng cậu có thể khiến ông nội thích cậu, quả thật cũng có vài phần bản lĩnh giả vờ.

Minh Dao nhìn chằm chằm chàng trai trẻ đang lơ mơ vì say một lúc, rồi quay đi nhìn chỗ khác.

Thực sự Lâm Chức có hơi say, ngay cả xuống xe cậu cũng không có chút sức lực.

Loạng choạng ở bên cạnh Minh Dao, cậu nắm lấy mép xe lăn của Minh Dao mới có thể ổn định cơ thể.

"Chúc ông xã ngủ ngon."

Lâm Chức hơi khom eo, cười dịu dàng với Minh Dao, bước chân có chút lảo đảo bước vào thang máy.

Tài xế và trợ lý đặc biệt giống như chìm vào sự im lặng chết chóc, một người nhìn trần nhà một người nhìn mặt đất, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, hận không thể điếc ngay tại chỗ.

Trên mu bàn tay của Minh Dao nổi gân xanh, cố kìm nén cảm xúc.

Nếu không phải Lâm Chức đã lên lầu, anh nhất định sẽ nhấn mạnh không cho phép cậu gọi anh như vậy nữa.

Chuyện tối nay khiến Minh Dao vô cùng rối rắm, sau khi vào phòng ngủ mặc dù giường đã được thay mới, nhưng anh vẫn nhớ tới dáng vẻ Lâm Chức nằm lên vào ngày đó, tâm trạng càng thêm tồi tệ.

Minh Dao nhăn nhó đi tắm, mặt kính bị hơi nước bao phủ, mơ hồ phản chiếu vành tai đỏ ửng của người đàn ông.

Bước vào mùa hè, thời tiết dần dần oi bức.

Mặc dù ông cụ Minh ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng ông vẫn rất quan tâm đến thành quả sự nghiệp đầu tiên của Lâm Chức.

"Xưởng kem của cháu thế nào rồi, nó đã được hồi sinh chưa?"

Ông cụ không nghe thấy động tĩnh gì, nhưng ông cũng cảm thấy bình thường, một xưởng kem nhỏ cho dù có buôn đi bán lại như thế nào cũng không thể có tin tức gì khiến ông kinh ngạc, vì vậy ông dứt khoát trực tiếp hỏi Lâm Chức.

Mặc dù kem có thể bán được vào mùa đông, nhưng nó chỉ được bán ở một số vùng phía Bắc, mùa hè mới là thời gian thị trường.

"Kem gì?"

Minh Dao vừa vào cửa, đã nghe thấy câu hỏi của ông cụ.

Lâm Chức đang tưới hoa trong sân quay người lại, đối diện với Minh Dao ở cửa.

Từ rất lâu trước kia tới nay, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở chỗ của ông cụ.

Lâm Chức đương nhiên biết Minh Dao sẽ đến, dù sao trong đầu cậu cũng có một cái máy định vị vị trí của Minh Dao.

"Chức Chức đã vận hành một xưởng sản xuất kem nhỏ, muốn xông xáo một phen."

"Chỉ là kinh doanh nhỏ không đáng nhắc tới. Bởi vì đây là lần đầu tiên nên tôi không có kinh nghiệm, nên ông nội lo cho tôi thôi."

Lâm Chức đặt bình nước vào chỗ cũ, đứng cạnh ông cụ, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

So với sản nghiệp của nhà họ Minh, vụ kinh doanh này quả thực không có gì đáng nói, đoán chừng hạng mục đầu tiên Minh Dao tiếp quản trước kia so với vụ kinh doanh này còn có tính thử thách hơn.

Vẻ mặt Minh Dao không biểu tình nhìn bọn họ, có chút nghi ngờ ai mới là hai ông cháu.

Chức Chức? Ông cụ chưa bao giờ gọi anh bằng cách lặp lại tên này, lúc còn nhỏ ông cụ cũng là một người nghiêm khắc, trước giờ đều gọi anh bằng cả họ và tên.

Minh Dao cũng không tiếp tục hỏi, trước khi ăn cơm thì chơi cờ với ông cụ.

Vì sự có mặt của Lâm Chức, Minh Dao không báo cáo tình hình gần đây của công ty hay thảo luận về một số hạng mục lần này, trên bàn ăn yên tĩnh chưa từng thấy.

Lâm Chức cảm thấy bầu không khí trở nên cứng nhắc, sự cứng nhắc này cũng không chỉ do cậu, mà còn bởi vì Minh Dao không phải là một người cháu thích nói chuyện tình cảm ấm áp, và ông cụ cũng không phải loại người ăn nói nhẹ nhàng quan tâm đến con cháu, cho dù trong lòng quan tâm lẫn nhau, thì hai ông cháu vẫn không thân thiết lắm.

"Ông nội, ông đã ăn bốn con rồi, nếu ăn quá nhiều thì sẽ bị bệnh gút."

Trên bàn có tôm biển, ông cụ rất tham ăn món này, nhưng chú Kim không cho ông ăn, thỉnh thoảng khi Lâm Chức tới ăn cơm, ông cụ sẽ đặc biệt dặn phòng bếp chuẩn bị, nhân cơ hội ăn hai con, bởi vì có Lâm Chức đang nhìn chằm chằm ở bên cạnh, chú Kim cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.

Đôi đũa đang gắp tôm của ông cụ lúng túng dừng lại giữa không trung, trước mặt cháu trai lớn Minh Dao, ông càng ngượng ngùng hơn, ông cười khan hai tiếng, lại đặt chúng vào đĩa của Lâm Chức.

"Không phải ông đang muốn gắp cho cháu sao, cháu xem dạo này hình như cháu gầy đi rồi."

Lâm Chức ở trước mặt ông cụ ăn sạch, phớt lờ dáng vẻ đỏ mắt của ông cụ.

Minh Dao càng lúc càng im lặng, lẳng lặng ăn cơm như người ngoài cuộc.

Chú Kim nói đúng, trạng thái của ông cụ quả nhiên tốt hơn rất nhiều, ông thực sự rất vui.

Nếu như ông cụ nhìn thấy dáng vẻ lý lẽ hùng hồn cò kè trả giá của Lâm Chức, đoán chừng sẽ không khen cậu có lòng, trong lòng Minh Dao hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không có ý định vạch trần điểm này.

Dù sao, anh biết ông cụ thực sự rất cô đơn, có một người bầu bạn cũng tốt.

Ăn cơm xong, ông cụ muốn đi thăm bạn cũ, nên không giữ bọn họ ở lại, đuổi bọn họ về.

Bởi vì có ông cụ đang nhìn theo, Lâm Chức lại được quá giang một lần nữa.

Minh Dao đang đọc báo cáo, Lâm Chức đang nói chuyện với người đầu bên kia điện thoại.

Cậu đã đổi nhà xưởng cho xưởng kem, cho thêm mấy chuyền, vì hàng vẫn luôn ở trong kho, nên người phụ trách đại lý có chút lo lắng, đối với chuyện sắp xảy ra tiếp theo cũng cũng có chút áp lực.

[Lâm Chức: Yên tâm đi, nếu như chú không tin tôi, cũng nên tin con gái của mình.]

[Chung Quốc: Tôi chỉ sợ con bé sẽ làm hỏng việc thôi.]

[Lâm Chức: Chú cứ yên tâm đi.]