Để tránh Lâm Chức lại hỏi lần sau, Tống Gia Trúc bưng khay cơm rời đi, đi đến chỗ trống ở mấy bàn đầu tiên, ngồi xuống tiếp tục ăn.
Cậu ấy không nói được nên im lặng từ chối giao lưu.
Đối với học sinh trung học, hầu hết mọi người sẽ cảm thấy xấu hổ trước sự từ chối như vậy, từ đó sẽ tự động từ bỏ việc bắt chuyện với cậu ấy.
Lâm Chức nhìn bóng lưng của cậu ấy, tâm trạng vẫn rất tốt tiếp tục ăn cơm.
Cũng giống như mớ kiến thức đã lâu không đυ.ng tới, đồ ăn trong canteen trường cũng là thứ khó ăn lâu rồi mới được ăn lại.
Để duy trì tinh thần thể lực cho học sinh, nhà trường quy định học sinh ở lại trường nghỉ trưa phải ngủ trưa, hội học sinh hoặc giáo viên sẽ kiểm tra nhắc nhở các học sinh đang làm bài, đọc sách phải đi ngủ, thuận tiện kiểm tra xem có học sinh nào lén lút đọc mấy loại sách không liên quan tới học tập hoặc là đọc truyện tranh, nghịch điện thoại di động hay không.
Lâm Chức đã lâu không nghỉ ngơi như vậy, cũng may thân thể đã thành thói quen, cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Tư thế ngủ của Tống Gia Trúc là úp mặt xuống gối lên hai tay, ngăn không cho bất kỳ ai nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của cậu ấy.
Cực kỳ phong bế bản thân lại, trong lòng Lâm Chức nhận xét.
Cũng may bây giờ là một thiếu niên, nếu Tống Gia Trúc ở địa vị và thân phận của Minh Dao vào vài năm sau, e rằng cậu ấy còn khó tiếp cận hơn Minh Dao rất nhiều.
Nhưng theo xu hướng tự hủy hoại bản thân, có lẽ chưa tới thời điểm đó cậu ấy có lẽ đã tự sát rồi, hơn nữa dựa vào khuyết điểm không thể nói, e rằng cậu ấy cũng chẳng có cơ hội trở thành một thương nhân.
Buổi chiều, tan tiết học đầu tiên, trong tiếng hô của ủy viên thể dục* mọi người đi tới sân vận động.
(*)ủy viên thể dục : một trong ban cán sự phụ trách hoạt động thể thao trong lớp.
Bây giờ đã là mười ngày đầu tiên của tháng mười, thời tiết vẫn còn oi bức.
Không giống như mùa thu đầy gió và mưa ở thành phố trước, thành phố này hầu như không có mùa thu.
Bắt đầu từ tháng 11, chỉ có vài ngày nhiệt độ giảm rồi lại tăng, sau đó lập tức bước sang đông, về phần tháng 10, dường như vẫn đang là mùa hè.
Giáo viên thể dục thổi còi sắp xếp đội hình, sau đó là phần chạy 800 mét như thông lệ.
Lâm Chức phát hiện thể lực của Tống Gia Trúc dường như rất tốt, từ đầu tới cuối cậu ấy vẫn dùng tư thế không mất nhiều sức dẫn đầu cả đội, Lâm Chức muốn theo kịp cậu ấy, lại phát hiện ra thể lực cỗ thân thể này kém hơn cậu nghĩ, rất nhanh cậu đã tụt xuống hàng sau, chạy cùng với mấy nữ sinh.
Các nữ sinh dường như đã quen với việc cậu gia nhập, nhiệt tình chào hỏi: "Lâm Chức, cậu đừng lo lắng, chúng ta cùng nhau chạy từ từ thôi."
Lâm Chức theo thói quen đáp lại bằng nụ cười, trong số đó người ở gần Lâm Chức nhất chợt ồ lên một tiếng.
"Trông cậu rất dễ nhìn mà, tại sao bình thường cứ luôn cúi đầu vậy?"
Những lời này khơi dậy sự tò mò của hai nữ sinh, bọn họ chạy đến trước mặt Lâm Chức một chút, quay đầu nhìn Lâm Chức.
Lâm Chức phối hợp để bọn họ nhìn rõ, bọn họ im lặng giơ ngón tay cái lên.
"Cảm ơn các cậu."
Bởi vì trong lòng nguyên chủ có bí mật, cộng thêm thích lén lút quan sát người khác, cho nên trong lớp vẫn luôn là một người vô hình, cậu cho người ta cảm giác là một nam sinh gầy gò thích cúi đầu.
Trò chuyện một lúc khiến mấy người bọn họ tụt lại phía sau càng nổi bật hơn, họ không tiếp tục trò chuyện, gấp rút đuổi kịp đội hình.
Trong lúc chạy nhanh Lâm Chức cau mày gần như thở không ra hơi, lo lắng kế hoạch một lúc nữa sẽ có biến cố.
Sau khi chạy 800m, cả đội tiếp tục kết hợp đội hình, theo tiếng còi của giáo viên, mọi người bắt đầu hoạt động tự do.
Có người lập tức đi nhận vợt, bóng bàn, bóng rổ,.., một số người đang tận hưởng bóng mát trên bậc thềm của sân vận động, đọc sách hoặc lén lút nghe mp3, có người chạy tới cửa sau của sân, chuồn tới căn tin thứ hai gần đây nhất, đến cửa hàng nhỏ bên ngoài căn tin mua đồ ăn.
Tống Gia Trúc ngồi một mình cách xa đám người, trên tay cầm một quyển bài tập nhỏ.
Vừa suy nghĩ vừa đặt bút viết vào giấy nháp tính toán, động tác của Tống Gia Trúc rất nhanh điền đáp án vào vở bài tập.
Đột nhiên, một bóng người rơi xuống trước người cậu ấy, che mất ánh sáng mặt trời.
Tống Gia Trúc ngẩng đầu, không ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt của bạn cùng bàn mới.
"Tớ muốn lấy một cái vợt cầu lông được đặt trên cùng nóc tủ, ủy viên thể dục đang chơi bóng rổ, giáo viên cũng không biết đã đi đâu. Cậu có thể giúp tớ không?"
Khuôn mặt của thiếu niên có những đường nét mềm mại, trông rất đơn thuần và xinh đẹp, hình dạng của đôi mắt làm tăng thêm cảm giác ngây thơ, khiến cậu trông có vẻ mềm mại vô hại.
Giọng nói của cậu có chút thấp thỏm, như thể sợ bị từ chối.
Tống Gia Trúc im lặng một hồi, đóng sách bài tập lại rồi đứng dậy.
"Cảm ơn cậu."
Đôi mắt biết cười của Lâm Chức hơi cong lên, vẫy tay với Tống Gia Trúc, dẫn cậu ấy đến nhà kho thiết bị.
Cửa nhà kho hé mở, bên trong không một bóng người.
Sau khi Tống Gia Trúc đến gần, nghe thấy tiếng cửa nhà kho đóng lại, theo bản năng quay đầu lại, thấy vẻ mặt Lâm Chức ngượng ngùng nói một câu: "Tớ chỉ thuận tay thôi."
Giọng nói của thiếu niên rất nhẹ nhàng: "Nó ở trên nóc tủ kia, có lẽ đặt cao quá nên một số học sinh bỏ qua, phải biết rằng vợt cầu lông rất được ưa dùng."
Tống Gia Trúc cũng nhìn thấy cái vợt đặt trên cùng nóc tủ, khẽ gật đầu.
Khi đi qua tấm đệm thể dục dụng cụ, cậu ấy đột nhiên cảm thấy một lực đẩy rất lớn, bị đẩy ngã xuống tấm đệm dày màu xanh lá cây.
Ai đó đã đè lên cậu ấy, ngăn cản động tác muốn đứng dậy của cậu ấy.
"Hôm qua cậu nhận ra tớ đúng không?"
Thiếu niên giống như đang hỏi, nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
Tống Gia Trúc không có đam mê phát tán tin tức của người khác, vốn định giả vờ giống như không nhìn thấy, sẽ không nói cho bất kỳ ai, sẽ không xen vào chuyện của người khác.
Nhưng cậu ấy cũng hiểu được sự lo lắng của Lâm Chức, chẳng qua vẫn luôn cảm thấy Lâm Chức đáng ra phải thấp thỏm dò hỏi mình, chứ không phải giống như bây giờ, dùng thái độ xa lạ tương phản áp chế mình.
"Không cho phép cậu nói chuyện này cho bất kỳ ai, biết chưa, nhóc câm?"
Lâm Chức cúi đầu kề gần cậu ấy, khuôn mặt lộ ra nụ cười đầy ngọt ngào, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ ác ý rõ ràng.
"Cậu cũng đừng nghĩ tới việc mách lẻo với giáo viên, tớ có thể luôn đi theo cậu đấy."
Nếu Tống Gia Trúc đã không hiểu một mặt khác của cậu, vậy cậu cứ tùy ý phát huy, chẳng lẽ kẻ bám đuôi còn có thể là người bình thường sao?
Đây là thủ đoạn cần thiết để phá vỡ ngăn cách, nhất định phải ngang ngược hung hăng không cho phép từ chối, ban đầu bị chán ghét cũng không sao, có cảm xúc cũng chỉ giống như thờ ơ.
Cửa nhà kho truyền đến tiếng bước chân, Lâm Chức lập tức đứng dậy, duỗi tay với Tống Gia Trúc.
Các bạn học tiến vào đều hơi nghi ngờ nhìn bọn họ, Lâm Chức giải thích: "Cậu ấy vô tình bị ngã, tớ kéo cậu ấy lên."
Bạn học cũng không nghi ngờ gì, dù sao trong lớp Lâm Chức được công nhận là một người khá yên tĩnh hướng nội rất dễ nói chuyện, làm sao có thể nói dối loại chuyện này.
"Bạn cùng bàn à, cậu đứng dậy đi."
Lâm Chức xấu hổ cười với Tống Gia Trúc, Tống Gia Trúc lẳng lặng nhìn cậu, không để ý đến tay cậu, tự mình đứng dậy, phủi tro bụi trên người.
"Cậu còn chưa giúp tớ lấy vợt mà."
Có người nắm lấy góc áo, Tống Gia Trúc quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt hơi buồn bã của Lâm Chức.
Khi đôi mắt cậu đối diện với cậu ấy, đôi mắt xinh đẹp kia lại lây nhiễm chút ý cười chẳng liên quan gì đến lòng tốt.
Trông cậu mềm mại vô tội, nhưng dường như lại tội ác tày trời.