Thế giới 2 - Chương 3

Câu trả lời của Lâm Chức vô cùng mạnh mẽ, 01 không tiếp tục hỏi thêm.

Trước khi chuông vào giờ buổi sáng vang lên, Lâm Chức vẫn luôn quan sát bạn cùng bàn mới của mình.

Cậu không hề che giấu ánh mắt của mình, nhưng trong suốt bảy phút quan sát, Tống Gia Trúc không quay đầu lại lấy một lần.

Hình như cậu ấy không quan tâm bị quan sát, cũng như không tò mò tại sao mình lại bị quan sát.

Lâm Chức không biết tính nhẫn nại của Tống Gia Trúc rất tốt, hay là Tống Gia Trúc cảm thấy chuyện hôm qua mình xé rách quần áo một bạn mặc đồ nữ bám đuôi người khác nên chuyện bị bạn học quan sát là chuyện rất bình thường, cho nên mới tỏ ra thờ ơ, cho dù là vì bất cứ lý do nào, Lâm Chức đều có thể cảm nhận được sự thờ ơ trên người Tống Gia Trúc.

Khác với cảm giác nhìn từ trên xuống của Minh Dao, Tống Gia Trúc thể hiện ra là một loại bình thản trải qua thời gian dài quen với việc bị quan sát, cậu ấy không tò mò về người khác, cũng từ chối bị người khác dòm ngó.

Cánh cửa trái tim cậu ấy đóng chặt, ngay cả một kẽ hở cũng không có.

Tiếp cận trái tim cậu ấy không dễ hơn tiếp cận Minh Dao, Lâm Chức biết các biện pháp trước đây của cậu không có hiệu quả trong lần này.

Cho dù cậu đột nhiên bộc lộ năng lực học tập xuất chúng vượt qua Tống Gia Trúc để trở thành người đứng đầu năm nhất, Tống Gia Trúc cũng sẽ không coi trọng cậu, cậu ấy sẽ chỉ càng học tập chăm chỉ hơn để đảm bảo một tương lai tốt hơn cho bản thân.

Mặc dù không thể dùng cách này để thu hút sự chú ý của Tống Gia Trúc, nhưng so với Minh Dao, ở một phương diện khác, Tống Gia Trúc dễ tiếp cận hơn rất nhiều, ít nhất không có bảo an người giúp việc, không có giai cấp và tài sản có thể vô hình ngăn cách với người khác.

Nếu giữa Tống Gia Trúc và người khác có một tầng ngăn cách vô hình, vậy thì chỉ có hai lựa chọn tiếp cận cậu ấy, dung nhập vào trong đó hoặc dứt khoát phá vỡ nó.

Cái trước thì cần thời gian dài thậm chí còn không nhìn thấy, cái sau thì nhanh hơn, dù sẽ bị phản ứng kịch liệt hơn, nhưng nghĩ lại cậu vẫn thấy rất thú vị.

Lâm Chức mở cuốn sách trước mặt ra, nhưng ánh mắt lại không nhìn vào đó, mà nhìn vào thời khóa biểu dán ở góc bàn.

Sau khi bước vào lớp mười hai, học sinh trường trung học số 9 đã thay đổi tiết thể dục từ hai tiết một tuần thành một tiết một tuần, các môn âm nhạc và nghệ thuật đều biến mất, trong học kỳ sau của lớp mười hai tiết thể dục cũng phải nhường chỗ cho những môn học chính.

Tiết thể dục của lớp 12/1 là hôm nay, tiết thứ hai là vào buổi chiều.

Lâm Chức dựng sách giáo khoa lên, đọc to theo giọng của những người khác, giấu đi ý cười trong mắt và chút chờ đợi về những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Cảm giác được cái nhìn chăm chú đã biến mất, Tống Gia Trúc vẫn im lặng nhìn sách giáo khoa trước mặt, thần sắc không hề thay đổi.

Sau tiết đọc sách buổi sáng, không ít người nằm dài trên bàn chợp mắt, dù âm thanh trong giờ học có ồn ào cũng không ảnh hưởng đến bọn họ.

Có người hẹn cùng nhau đi vệ sinh, có người xì xào bàn tán về những đề bài hoặc ngôi sao bóng rổ,...Lâm Chức nhìn xung quanh một vòng, khẽ thở dài trước hơi thở thanh xuân đơn thuần này.

Cậu chống đầu, tiếp tục đánh giá cậu bạn cùng bàn.

Tống Gia Trúc có một vẻ ngoài xinh đẹp, giống như một bức tranh thủy mặc cổ xưa, bị bao phủ bởi sự ảm đạm của một thời xa xưa.

Cho dù một lần nữa bị cậu trực diện nhìn như vậy, Tống Gia Trúc vẫn không quay đầu lại, mà là cúi đầu viết bài tập trong tay.

Khi đang suy nghĩ, cậu ấy sẽ vô thức xoay thân bút, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lắc lư.

Thật sự là ngăn cách người khác ở bên ngoài, Lâm Chức rủ mắt, suy nghĩ một kế hoạch hoàn chỉnh hơn cho những việc sẽ làm vào buổi chiều.

01 có chút mặt ủ mày chau, trong lòng thầm cổ vũ kí chủ.

Trong giờ học, Lâm Chức không tiếp tục nhìn Tống Gia Trúc nữa.

Tuy rằng cậu có ký ức của nguyên chủ, nhưng tri thức kia lại không hoàn toàn xuất hiện trong đầu.

Mặc dù năng lực học tập của cậu rất mạnh, nhưng đã rời khỏi cấp ba nhiều năm, cho nên không tránh khỏi quên mất vài phần.

Môn chính là ngữ văn và toán tạm ổn, nhưng cậu vẫn cần một chút thời gian học lại ba môn vật lý, hóa học và sinh học.

Vì vậy, trong tiết vật lý, Lâm Chức đột nhiên bị giáo viên vật lý gọi trả lời câu hỏi, cậu cúi đầu im lặng trong giây lát.

01 ngay lập tức ở trong đầu đưa ra đáp án cho Lâm Chức, Lâm Chức thuận theo đó nói ra.

Bởi vì thời gian suy nghĩ của cậu rất ngắn, do đó giáo viên khen cậu một câu, vô cùng hài lòng cho cậu ngồi xuống.

01: [Không sao, không sao, kí chủ có tôi, cậu yên tâm đi!]

Lâm Chức: [Cảm ơn cậu, đây thực sự là một cảm giác rất mới lạ.]

Trước đó, địa vị của Lâm Chức trong trường giống như Tống Gia Trúc bên cạnh cậu, là học sinh vừa ý nhất trong mắt giáo viên, căn bản sẽ không xuất hiện tình huống xấu hổ giáo viên hỏi mà cậu không trả lời được.

Thân phận khác nhau đúng là có trải nghiệm khác nhau, Lâm Chức ghi chú lại những điểm chính trên bảng, càng thấy thả lỏng đối với cái gọi là nhiệm vụ.

Nếu thực tế giống như những gì 01 nói, cậu ngược lại sẽ yên tâm, trước đây cậu còn suy đoán loại hệ thống này có ảnh hưởng gì với cậu hoặc là nuốt chửng cậu hay không? Cậu luôn không ngại dùng ác ý phỏng đoán những người khác, lo lắng bản thân vì tín nhiệm mà sẽ phải trả giá đắt.

Đối tượng nhiệm vụ lần này là người không mấy hiếu kỳ, khi cậu bị gọi trả lời câu hỏi, hầu hết ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về cậu, nhưng Tống Gia Trúc gần cậu nhất lại vẫn luôn nhìn giáo viên.

Ngoại trừ giờ ra chơi của tiết học đầu tiên, Lâm Chức cũng không tiếp tục nhìn sang bạn cùng bàn với mình.

Sau khi sắp xếp lại những ký ức và ghi chú việc học tập, Lâm Chức thu dọn bàn, sau khi chuông tan học buổi trưa vang lên thì đi đến căn tin.

Bởi vì có định vị của 01, Lâm Chức dễ dàng tìm thấy vị trí của Tống Gia Trúc trong nhà ăn đông đúc.

Cậu bưng khay đồ ăn ngồi đối diện với cậu ấy, nhìn món ăn trên khay của cậu ấy.

Giá các món ăn ở hầu hết các quầy trong tầng một căn tin trường không đắt, hai món năm tệ, ba món bảy tệ, tầng hai thì là các món xào nhỏ, giá cả khá đắt, nhưng tất cả đều dưới 20 nhân dân tệ, thẻ cơm được giới hạn ở mức 40 nhân dân tệ một ngày.

Trong khay cơm của Tống Gia Trúc chỉ có hai món, trứng xào cà chua và đậu hũ khô xào cần tây, đồ ăn trong căn tin chẳng hề dính dáng tới đồ ngon, nhưng Tống Gia Trúc vẫn ăn rất nghiêm túc.

Lâm Chức bưng một bát gà xào cay bảy nhân dân tệ ở quầy bày đồ ăn trong bát nhỏ, lấy nó khỏi khay đặt giữa khay của cậu và Tống Gia Trúc.

"Cậu muốn ăn không?"

Hôm nay, lần đầu tiên Tống Gia Trúc ngẩng đầu nhìn Lâm Chức.

Cậu ấy lắc đầu, tiếp tục cúi đầu ăn.

"Cậu không thích ăn cay sao?"

Đương nhiên Lâm Chức biết cậu ấy từ chối, nhưng vẫn tiếp tục hỏi.

Tống Gia Trúc lại lắc đầu, nhưng khó có thể phân biệt được ý tứ thật sự của cậu ấy.

Rốt cuộc cậu ấy không thích hay là không phải không thích.