Thế giới 1 - Chương 32

01 cảm giác mình đã hiểu ra, kích động nói: [Hiện tại chính là thời điểm mục tiêu nhiệm vụ yếu ớt nhất, lúc này ký chủ xuất hiện quan tâm anh ta, sưởi ấm anh ta, là có thể trở thành ánh sáng cứu rỗi anh ta!]

01 cổ vũ Lâm Chức: [Ký chủ, cố lên! Tôi sẽ lập tức im lặng, không quấy nhiễu cậu phát huy!]

01 cảm thấy ký chủ của nó thật tốt bụng, có dũng khí lấy thân mình nuôi sói, biết trong núi có hổ mà vẫn vào! Như này chắc chắn sẽ làm tan chảy trái tim băng giá của mục tiêu nhiệm vụ!

Lâm Chức lắng nghe giọng nói của hệ thống trong đầu, nhưng không đáp lại.

Trên thực tế, suy nghĩ của cậu không liên quan gì đến sưởi ấm và cứu rỗi, cậu sẽ không dùng thái độ nhìn từ trên xuống thương hại Minh Dao.

Chỉ là đây là một cơ hội cực tốt, những ký ức khắc cốt ghi tâm kia sẽ luôn luôn khiến Minh Dao nhớ lại.

Cậu sẽ dùng sự tồn tại của mình thêm chút gì đó vào những ký ức này, để khi Minh Dao nhớ lại đêm mưa nhiều năm trước, anh cũng sẽ nhớ rõ khuôn mặt của cậu.

Cậu sẽ vì Minh Dao dệt nên một giấc mộng đẹp đẽ, để khi Minh Dao khóa chặt một ký ức nào đó, đại não sẽ chiếu ra cảnh đẹp về cậu, sẽ không ngừng tăng lên theo thời gian và số lượng hồi ức, khiến người ta vô thức mê muội.

Ai nói đây không phải là một loại cứu rỗi có ý nghĩa khác?

Tiếng mưa gió càng lúc càng dồn dập, khiến cây cối trong sân xào xạc, nước mưa to bằng hạt đậu đập vào mặt kính, ánh chớp xuyên qua tầng mây khiến bầu trời sáng rực.

Con chó trong phòng khách bất an sủa vài tiếng, người giúp việc thường xuyên cho nó ăn dẫn nó đi dạo đã sớm nhận được chỉ thị, đưa nó về ổ của mình.

Ánh sáng lờ mờ, trong không khí mang theo một mùi ẩm ướt.

Lâm Chức giơ tay lịch sự gõ cửa, tiếng gõ cửa hơi nhỏ không nổi bật giữa tiếng mưa và tiếng sấm.

Minh Dao không nghe thấy tiếng gõ cửa, nửa ngồi trên giường, nhắm mắt lại giống như đang ngủ, sắc mặt tái nhợt.

Tiếng sấm chớp, tiếng lốp xe cào đất, tiếng va chạm mạnh, tiếng mẹ la hét, mùi xăng cháy khét lẹt, tiếng còi cảnh sát hú inh ỏi… Đó là những ký ức anh khó có thể quên hết lần này tới lần khác dày vò anh.

Bắp chân đau nhức, giống như đang lặp lại cảm giác đau đớn như bị bóp nghẹt sắp đứt lìa vào ngày hôm đó, không ngừng kí©h thí©ɧ dây thần kinh đang căng thẳng của anh.

Ngày đó, khi anh tỉnh dậy sau cơn hôn mê, trời vẫn chưa tới 0 giờ. Cha anh đang đứng bên giường bệnh, đôi mắt trống rỗng lạnh lùng, đó là dáng vẻ xa lạ trước kia anh chưa từng thấy.

Người đàn ông có vẻ già nua đi không ít, giọng nói có chút mơ hồ: "Mẹ con đi rồi, tới lạy bà ấy một cái đi."

Minh Dao nhớ rằng hình như phải mất một lúc anh mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này, nỗi buồn và sự bi thương cực độ khiến đầu óc anh trống rỗng, gần như đờ đẫn.

Mẹ anh nằm trên giường bệnh bên cạnh anh, anh vẫn nhớ trước khi xảy ra tai nạn, mẹ còn nói buổi tối sẽ nấu món ăn anh thích.

Từng giây từng phút dường như bị bóp méo và kéo dài trên trục thời gian, Minh Dao nhớ anh bị cha mình dùng sức kéo xuống đất, chân anh rất đau, giá đỡ truyền nước bị kéo lệch, kim tiêm trên tay bị kéo lệch, không ngừng chảy máu.

Hôm đó trời cũng mưa rất to, trên mặt mẹ đầy vết thương, dáng vẻ nhắm mắt lại nhìn rất thanh thản.

Sau đó Minh Dao cũng không nhớ rõ, chắc là do ông bà nội đến, bọn họ cãi vã, đầu anh rất đau lại rơi vào hôn mê.

Lần nữa tỉnh lại mọi thứ vẫn như cũ, cha mẹ không ở trong phòng bệnh, bà nội ở bên cạnh anh, nói cho anh biết đây không phải lỗi của anh.

Minh Dao biết, hôm qua bà nội đã nghe thấy lời quở trách gần như mất trí của cha anh.

Nếu không phải anh nhất quyết muốn ra ngoài đánh bóng với bạn bè khi thời tiết xấu, sao mẹ lại lo lắng sợ mưa lớn anh không về được mà đi đón anh.

Ký ức đau thương giống như lưỡi cưa rỉ sét, vừa cắt đứt thần kinh của con người, vừa khiến con người nếm trải mùi vị cay đắng khi còn sống sót trên cõi đời này.

Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của Minh Dao, chàng trai trẻ từ cửa bước vào dần dần tới gần.

Trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác bài xích cực lớn, Minh Dao không phải nhắm vào Lâm Chức, lúc này anh cự tuyệt bất cứ người nào tới gần mình.

Vì nỗi đau đôi khi là điều vô cùng riêng tư, không ai được phép đặt chân vào khu vực này.

Anh cố gắng không dùng những lời nói lạnh lùng tổn thương đuổi cậu đi, giọng nói khàn khàn: “Hôm nay tôi không cần bất cứ ai thăm hỏi, mời cậu lập tức ra ngoài.”

Trong ánh sáng ngẫu nhiên sáng lên, đôi mắt anh đầy tơ máu, lạnh lùng lại cực kỳ có tính công kích.

Trời mưa to khiến Minh Dao trở nên nóng nảy, chứng bài xích càng mạnh.

Anh không muốn nhìn thấy Lâm Chức, cũng không muốn nghe giọng nói của Lâm Chức, không muốn thân mật, không có du͙© vọиɠ, anh chỉ muốn ở một mình.

Nếu Lâm Chức tiếp tục đến gần, anh không thể đảm bảo trong tình trạng mất khống chế không làm cậu bị thương.

“Tôi không phải vì nhiệm vụ tới thăm anh. ” Thanh niên đứng bên cạnh giường anh bình tĩnh nhìn vào mắt của anh, nói: “Tôi chỉ là lo lắng anh sợ sấm mà thôi.”

Không chút lo lắng, thậm chí một câu nói có vẻ hơi vụng về trong điều kiện bình thường, trong tiếng sấm tiếng mưa rơi cực lớn, lại thần kỳ xoa dịu được những gai nhọn trên người Minh Dao.

Minh Dao nhớ đến chó con ngậm búp bê đi tìm Lâm Chức, trong lòng nổi lên chút uất ức không thể giải thích.

Rõ ràng nhiều ngày mưa như vậy cậu cũng không tới xem anh, chỉ quan tâm chó con có sợ hãi không, cũng không hề hỏi tới anh.

Lúc xa lúc gần, như thể cậu căn bản không quan tâm đến anh, nhưng lại nói với anh những lời giống như thuộc về anh.

"Tôi có thể ở lại không?"

Lâm Chức hỏi, cơ thể vô thức run lên, giọng nói gần như thì thầm: "Anh Minh, tôi hơi lạnh."

Do ánh sáng mờ mờ bị giường che khuất nên Minh Dao không nhìn rõ trang phục của cậu, nhưng nghe giọng nói của Lâm Chức, anh cảm thấy hình như cậu hơi lạnh.

Những lời từ chối quanh quẩn trên môi anh nhưng mãi vẫn không thể nói ra, Minh Dao cũng không biết tại sao cảm giác bài xích của anh lại biến mất sạch sẽ.

Đây dường như là một dạng ngầm đồng ý, Lâm Chức vén chăn, nằm xuống giường, tiến lại gần Minh Dao.

Minh Dao chạm phải lòng bàn tay lạnh và mềm của cậu, cảm thấy cơ thể cậu khẽ run lên.

Giống như một bông hoa bị mưa lạnh thổi bay, cố gắng hấp thụ hơi ấm.

Sự đau đớn ở bắp chân vẫn còn rõ ràng, nhưng những ký ức đau buồn dưới sự quấy rầy tựa như mực bị phai màu, dần dần biến mất.

Minh Dao không muốn làm những chuyện khác để chuyển dời sự chú ý của anh, đối với anh mà nói, nhớ lại quá khứ ngày đó là một loại hành động truy điệu, thậm chí còn là sự thoải mái khi tự dày vò bản thân.

Anh cảm thấy mình nên lạnh lùng đẩy Lâm Chức ra, hoặc quay lại thời điểm trước đó, dùng lời lẽ gay gắt nói với Lâm Chức anh không sợ sấm sét, sau đó ra lệnh tiễn khách một cách rõ ràng.

Nhưng cơ thể không thực hiện mệnh lệnh của đại não, thậm chí anh có thể cảm nhận được tay Lâm Chức đang dần ấm áp.

"Minh Dao."

Đây là lần đầu tiên Lâm Chức gọi cả tên họ anh, cậu ngồi dậy nhưng không buông tay Minh Dao.

"Chúc mừng sinh nhật."

Khuôn mặt của Lâm Chức không có ý cười vui vẻ chúc mừng, giống như một câu tự thuật vô cùng bình thường.

Tay Lâm Chức đột nhiên bị nắm chặt, sức lực kia khiến Lâm Chức không chút nghi ngờ Minh Dao muốn bóp nát cậu.

Vẻ mặt của Minh Dao trở nên vô cùng u ám, cơn phẫn nộ không tiếng động lạnh lùng tích tụ.

Từ năm mười bảy tuổi đến nay, Minh Dao không bao giờ tổ chức sinh nhật.

Đương nhiên Lâm Chức biết mình giẫm vào điểm tối kỵ của Minh Dao, đây chính là cái cậu gọi là mạo hiểm, nếu Minh Dao đẩy cậu ra, có nghĩa là cậu đã thất bại, rõ ràng cậu không hề thất bại.

Cậu đã chờ đợi một ngày này từ rất lâu rồi.

Những bước đệm, từng bước từng bước tiến lên của cậu chính là lý do khiến Minh Dao không đẩy cậu ra.

"Anh muốn hôn không?"