Nghe Quý Song Thành nói, Minh Dao lại nhìn Lâm Chức, chờ cậu mở miệng giới thiệu.
Trước khi Minh Dao nhìn qua, Lâm Chức đã lên tiếng: "Vị này là Quý Song Thành, người bạn gần đây tôi mới quen.”
Minh Dao quét mắt qua mái tóc hơi ẩm ướt của Quý Song Thành, suy đoán trong đầu hình thành, khóe môi mím lại, hơi lạnh lùng đáp: “Chào anh.”
Chắc hẳn bọn họ đã cùng nhau ngâm suối nước nóng, người này còn đi tới cửa phòng Lâm Chức, quả nhiên không có ý tốt.
Anh có thể cảm nhận được tín hiệu kết giao của đối phương, cũng không có ý định cho anh ta sắc mặt tốt, nhưng cũng không biểu hiện rõ ràng, để tránh cho Lâm Chức phát hiện khác thường.
Quý Song Thành nhạy bén cảm giác được hơi thở xung quanh người Minh Dao dường như lại lạnh lùng hơn một chút, giống như hoàn toàn không có ý định làm quen với anh ta, chẳng qua dựa vào thân phận và địa vị của đối phương, như vậy quả thật cũng rất bình thường.
Quý Song Thành thức thời nói: "Vậy tôi không làm phiền nữa, liên lạc sau nhé."
Mặc dù hơi tiếc nuối khi không thể hỏi được tin tức quan trọng từ Lâm Chức, nhưng lúc anh ta tới đây cũng đã chuẩn bị tốt sẽ không hỏi thăm được gì, lần này không chỉ biết được chút gì đó, còn bất ngờ gặp Minh Dao một lần, đã là niềm vui bất ngờ, nói không chừng có thể lưu lại ấn tượng cho đối phương, lần sau còn có cơ hội quen biết.
Câu "liên lạc sau nhé" của Quý Song Thành đương nhiên là nói với Lâm Chức, Lâm Chức gật đầu, mỉm cười tiễn anh ta rời đi.
Minh Dao nắm tay vịn xe lăn, nhìn Lâm Chức, dò hỏi: "Cậu có muốn vào ăn chút gì không?"
Đương nhiên Minh Dao sẽ không để Lâm Chức ăn canh thừa thịt nguội, mặc dù người phụ trách Khải Phong không hề động đến trà và điểm tâm, nhưng trước khi mở cửa Minh Dao đã gửi tin nhắn cho trợ lý Cao, bảo anh ta kêu người lên đổi món khác.
"Được chứ, hiếm khi tổng giám đốc Minh mời, vậy tôi từ chối thì bất kính rồi."
Vở kịch của Minh Dao, Lâm Chức sẽ cẩn thận dựng sân khấu cho anh, nếu không không phải sẽ khiến Minh Dao tốn công tới đây một chuyến sao.
Tuy rằng hiện tại nếu cậu xoay người trở về phòng mình cũng có thể làm Minh Dao canh cánh trong lòng một lúc, nhưng Minh Dao đã nhìn thấy dáng vẻ tách ra giữa cậu và Quý Song Thành, đương nhiên cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, sẽ không suy nghĩ nhiều thì sẽ không lo lắng có cảm giác nguy cơ, có lẽ càng không ấn tượng sâu sắc.
Lâm Chức lại không muốn dùng phương thức ép Minh Dao ghen tuông này để khiến anh có cảm giác nguy cơ, nếu không thì lời lẽ khi cậu nói cho Minh Dao biết mình đi gặp người khác sẽ không dịu dàng như thế.
Cậu không nói không phải muốn khiến Minh Dao suy đoán lung tung, mà là muốn Minh Dao nhận thức rõ anh không có tư cách hỏi đến.
Cho dù bọn họ là chồng chồng hợp pháp, dù bọn họ đã hôn môi, dù bọn họ có giao dịch mập mờ quá mức, nhưng như vậy thì sao, giới hạn này là Minh Dao tự tay vạch ra, anh không có tư cách can thiệp vào chuyện cậu đi đâu và xã giao với ai, dù sao quan hệ của bọn họ còn chưa tới một bước kia.
Lâm Chức thuận tay đóng cửa lại, bên trong trang trí bằng gỗ thô, trước bàn nhỏ đặt ghế đẩu.
Cách đó không xa là một cái giường cho khách nghỉ ngơi, trên ban công ngoài phòng còn có một phòng ngủ riêng nhỏ, chỉ là Minh Dao mặc vest đi giày da, rõ ràng không có ý định ngâm nước nóng.
Phục vụ trong sơn trang tới rất nhanh, một chị gái nhẹ nhàng gõ cửa, đi vào thu dọn đồ ăn trên bàn, lại bày trà và điểm tâm tinh xảo mới lên.
Nước trà nóng trong vắt được rót ra từ ấm sứ nứt màu xanh xám, lộ ra hương trà nhàn nhạt.
Minh Dao lại không để ý tới hương trà đắng thanh mát này, ngửi được mùi hoa quế như có như không, mùi hương này không phải truyền tới từ điểm tâm hình quả cầu tuyết.
Lâm Chức xé một cục điểm tâm hình quả cầu tuyết tinh xảo đặt vào bên miệng, bột hoa quế làm trà và điểm tâm tăng thêm mùi thơm và nhan sắc, bên trong là bơ ngọt mà không ngấy, giống như Tuyết Mị Nương* vậy.
(*) Tuyết Mị Nương : tên gốc là bánh đại phúc (daifuku), một loại điểm tâm ở Nhật Bản.
"Mùi vị không ngờ cũng không tệ, Hồ Đồng nói mùi vị không ngon nên tôi không gọi, quả nhiên không thể tin khẩu vị của người khác a, nếu không phải anh ta tạm thời có chuyện cùng bạn gái rời đi, nếu không tổng giám đốc Minh cũng có thể gặp anh ta, anh ta là em trai của ông chủ Bất Động Sản Khải Minh.”
Lâm Chức dùng khăn mặt ấm áp bên cạnh lau dấu vết ăn uống lưu lại trên ngón tay, đầu lưỡi cuốn sạch bơ còn sót lại trên cánh môi.
Đây giống như một câu chuyện phiếm hằng ngày để bầu không khí không xấu hổ, nhưng lại tiết lộ một vài thông tin.
Tay Minh Dao buông thõng xuống bên cạnh không tự chủ được nắm chặt, cảm giác chua xót bén nhọn từng chút từng chút một chui vào trong tâm trí anh, mang đến cảm giác đau xót nhè nhẹ.
Rất tốt, bọn họ không chỉ cùng nhau ngâm suối nước nóng, mà còn là hai người đơn độc ngâm mình trong suối nước nóng.
Nhưng anh không có cách nào gặng hỏi, cũng không cách nào yêu cầu.
Lâm Chức đồng ý với anh sẽ không hôn môi với người đàn ông khác, không thân mật với người đàn ông khác, nhưng không nói sẽ không ngâm mình trong suối nước nóng với người khác.
Những điều khoản giới hạn đã được xác định rõ ràng kia, mỗi một điều đều đang nói cho anh biết anh vốn không có tư cách can thiệp quan hệ xã giao của Lâm Chức.
Đại não truyền đến cảm giác cơn đau nhè nhẹ, khiến cảm xúc con người ta không ổn định, Minh Dao cụp mắt xuống che đi sự ảm đạm trong mắt, trầm thấp ừ một tiếng.
Lâm Chức khen trà xong rồi đổi sang khen thứ khác: "Suối nước nóng ở đây quả thật không tệ, tổng giám đốc Minh đến bàn chuyện làm ăn không định ngâm mình sao, việc này cũng có lợi cho cơ thể đấy."
"Ngay cả hình dạng bể tắm hôm nay tôi ngâm mình cũng rất thú vị, hình cánh bướm, hình thêu chữ Thục giữa bình phong cũng đẹp, đáng tiếc hôm nay tôi chỉ nhìn thấy mẫu thêu ở mặt sau, dường như sử dụng cách thêu hai mặt, anh Quý ở chính diện đã nhìn thấy, mà tôi chưa kịp nói chuyện với anh ta về thứ này."
Trái tim Minh Dao hơi chuyển động, tựa như từ đó hiểu được cái gì.
Nói như vậy Hồ Đồng kia rời đi cùng bạn gái ngược lại là chuyện tốt, tuy rằng làm Lâm Chức và Quý Song Thành cùng nhau ngâm nước nóng, nhưng hai người họ cũng bị ngăn cách.
Như vậy cũng tốt, tránh Quý Song Thành tâm thuật bất chính, bị anh ta lợi dụng.
Tâm trạng Minh Dao sáng sủa trở lại, vừa định mở miệng lại nghe Lâm Chức lẩm bẩm một câu: "Lần sau nói không chừng còn có cơ hội.”
Lần sau???
Cậu còn muốn cùng anh ta ngâm suối nước nóng???
"Hồ Đồng bày trò để hai người quen biết, anh ta có quan hệ với Khải Minh sao?”
Ấn đường Minh Dao hơi cau lại, ngữ điệu lạnh lùng vạch trần dụng ý khác của Quý Song Thành.
"Xem như có quan hệ, hình như hợp tác còn chưa triển khai, kể ra thì dường như bọn họ có hứng thú với hạng mục hợp tác gần đây của chúng ta cùng chính phủ, chẳng qua tôi không hiểu rõ phương diện này, ngày mai tôi cũng phải chuyển công tác đi làm hạng mục khác rồi, tổng giám đốc Minh yên tâm đi, chuyện gì không nên nói thì tôi đều không nói."
Lâm Chức chậm rái uống một ngụm trà, thái độ chuyển từ tùy ý chuyển sang nghiêm túc.
Minh Dao bị ý tứ bảo vệ lợi ích chung của tập đoàn trong lời nói của cậu lấy lòng, thầm nghĩ Lâm Chức biết động cơ của Quý Song Thành kia không thuần khiết là tốt rồi, nhưng cho dù như vậy không ngờ Lâm Chức vẫn qua lại với anh ta.
Nhưng mọi người đều là người trường thành, trên thương trường ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy, có đôi khi ít chuyện lợi dụng nhau căn bản không cần vạch trần, đây là đạo lý đối nhân xử thế, đương nhiên Lâm Chức cũng không cần phải cắt đứt quan hệ với người khác như vậy.
Tâm trạng Minh Dao phập phồng, lúc nắng lúc mưa.
Trong thời gian cực ngắn, anh không có ý thức được, cảm xúc của mình đã hoàn toàn bị Lâm Chức dẫn dắt, thậm chí là khống chế.
Nhìn dáng vẻ hơi suy tư của Minh Dao, ngón tay Lâm Chức nhẹ nhàng ma sát chén trà, chuẩn bị tiến hành khâu cuối của kế hoạch tối nay.
Phòng nước nóng có bể tắm riêng, cậu không mượn cơ hội này dò hỏi thì thật là đáng tiếc, thuận tiện dụ dỗ Minh Dao, để trí nhớ của anh càng ngày càng khắc sâu.
Lâm Chức đang chuẩn bị mở miệng, tiếng điện thoại rung đột nhiên vang lên trong phòng, Lâm Chức lấy điện thoại trong túi áo tắm ra, nhận điện thoại.
"Lâm Lâm ngâm xong rồi à... cái đó... tôi vừa mới giải quyết xong chuyện của tôi... Ôi chao... Đúng rồi, tôi còn chuẩn cho cậu hạng mục thư giãn nữa, cậu đi làm nhất định sẽ mệt mỏi đi, ngâm nước nóng xong xoa bóp thì thoải mái nhất, có điều nhân viên phục vụ nói gõ cửa mà cậu không có ở đó, cậu đi đâu vậy, rời đi chưa?"
Điện thoại là Hồ Đồng gọi tới, nói chuyện có chút ấp a ấp úng.
Cậu hai nhà họ Hồ bình thường hay gọi Lâm Chức bằng tên đầy đủ, có đôi khi muốn chọc cậu khó chịu sẽ gọi "Lâm Lâm", nhưng lần này gọi như vậy, đơn giản là có chút chột dạ.
Anh ta biết Lâm Chức và Quý Song Thành đã ra khỏi bể tắm, muốn chuộc lỗi với Lâm Chức nên mời phục vụ trọn gói này, để Lâm Chức thư thái một chút, kết quả nhân viên phục vụ nói với anh ta Lâm Chức không mở cửa, có thể không có ở đó, anh ta lập tức lo lắng Lâm Chức mất hứng đến chào hỏi cũng không thèm đã rời đi, nên vội vàng gọi điện thoại dò hỏi.
Dù sao cũng là người anh ta hẹn, trước khi bắt đầu nói chuyện anh ta đã chạy mất, điều này quả thật không tốt lắm, nhưng anh ta thật sự không giỏi ứng phó mấy chuyện kinh doanh, nghe người ta nói vòng vo tính kế, đối với anh ta quả thật đau khổ giống như cả người bị kiến
bò.
Lâm Chức trêu chọc cười nói: "Tôi còn chưa rời đi đâu, tôi trò chuyện với người ở phòng bên cạnh, cảm ơn sự ân cần của cậu hai."
Lâm Chức không mở loa ngoài, nhưng cậu cũng không dán sát điện thoại vào bên tai, hơn nữa khoảng cách giữa cậu và Minh Dao cũng khá gần, do vậy Minh Dao cũng nghe rõ rành mạch giọng nói của Hồ Đồng.
Sau khi điện thoại bị ngắt, Lâm Chức đẩy cửa ra.
Đến phục vụ Lâm Chức là một cậu bé trẻ tuổi, vẻ ngoài đẹp trai tươi tắn, trong tay cầm một cái khay, bên trên có khăn mặt và tinh dầu, lúc nhìn thấy Lâm Chức cậu bé hơi sững sờ một chút, lộ ra nụ cười có chút mất tự nhiên.
Bên trong ẩn chứa sự ngại ngùng của những cậu nhóc tuổi dậy thì, không giống với nụ cười kinh doanh chính thức đối với khách hàng.
Minh Dao thu hết biểu cảm của cậu bé vào đáy mắt, trong lòng nhớ một câu tiếp theo của Hồ Đồng.
Không chỉ mời Lâm Chức đến ngâm suối nước nóng, còn sắp xếp cậu bé như thế này đến mát xa cho Lâm Chức?
Minh Dao chỉ nghĩ đến cảnh tượng kia, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Minh Dao vừa muốn nói bọn họ có thể rời đi, nhưng anh vừa phát ra âm tiết, đã nghe thấy Lâm Chức từ chối phục vụ của nhân viên kia.
Lâm Chức đóng cửa lại, lúc xoay người trong tay đã cầm khay khăn mặt và tinh dầu.
Trong lòng Minh Dao nhảy dựng lên, Lâm Chức sẽ không có định... Nhưng anh đang mặc quần tây, không dễ dàng xử lý.
"Anh Minh, chúng ta vừa nói đến đâu rồi?"
Lâm Chức đi tới giường cho khách nghỉ ngơi, lấy tinh dầu ra.
Vừa hay tinh dầu cũng là mùi hoa quế, chất lỏng màu vàng nhạt lưu động dưới ánh đèn mờ mờ, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Lâm Chức cũng không có cởϊ áσ tắm, mà là hơi cong chân.
Tinh dầu theo bắp chân chậm rãi chảy về phía cổ chân, được tay Lâm Chức bôi đều.
Mùi hoa quế càng ngày càng nồng nàn, giống như một làn sương mù mãi không tan ra.