Chương 6

Chương 6: Có duyên

Ánh sáng mờ ảo trong cabin khiến người ta buồn ngủ, hàm lượng oxy trong không gian nhỏ hẹp và sự rung chuyển không ngừng của thân máy bay càng khiến Giang Sơ ngủ không yên.

Khi sắp tới giờ hạ cánh, loa thông báo mới vang lên, Giang Sơ ôm cổ đau nhức ngồi dậy, tựa lưng nhìn chằm chằm bảng hướng dẫn cứ lắc lư tới lui.

Nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ nhỏ, mặt trời lặn tạo thành một đường thẳng đỏ rực ở phía chân trời, ánh sáng và bóng tối màu vàng cam chiếu ra ngoài, toàn bộ cabin nhuộm một màu khung cảnh mặt trời, mặt trời lặn đang lờ mờ trên đỉnh núi, phóng ra tia sáng cuối cùng còn sót lại, nhìn xuống dưới, núi xanh và dòng sông chảy hiện ra khung cảnh tuyệt đẹp.

Giang Sơ giơ điện thoại lên chụp ảnh hoàng hôn, đang định đặt màn hình xuống thì cảm nhận được một luồng ánh mắt từ phía sau truyền đến.

Giang Sơ chậm rãi xoay người, gặp phải ánh mắt Đỗ Cẩm Hi, nhưng đối phương lại có chút hoảng sợ trốn đi, Giang Sơ chậm rãi thu tay lại, thấp giọng hỏi: "Cậu cũng muốn chụp ảnh à?"

Đỗ Cẩm Hi không có ý định chụp ảnh, vừa rồi khi Giang Sơ đang ngủ rất sâu, khi tiếp viên đang phát đồ ăn trên máy bay, tiếp viên thấy cậu đã ngủ nên cô dán một tờ giấy dán lên ghế trước mặt cậu, trên đó ghi nếu quý khách có yêu cầu gì có thể gọi bất cứ lúc nào.

Đỗ Cẩm Hi vốn định nhắc nhở Giang Sơ, nhưng lại bị dáng vẻ của cậu dưới ánh hoàng hôn hấp dẫn, không rời mắt được, ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt Giang Sơ, lông mi phản chiếu trong bóng tối, ánh sáng lóe lên ở giữa, đôi mắt nâu lạnh lùng nhuộm màu hổ phách, ánh sáng dường như thiên về cậu, đặt bộ lọc đẹp nhất lên người cậu.

Bị chủ nhân bắt quả tang chuyện mình nhìn lén, Đỗ Cẩm Hi ngượng ngùng quay đầu lại, lấy máy ảnh ra, giả vờ nói: "Ừ…”

"Vậy cậu lại đây chụp ảnh đi," Giang Sơ ngả người ra sau, cố gắng nhường cho Đỗ Cẩm Hi càng nhiều không gian chụp ảnh càng tốt, "Cậu chụp gần sẽ đẹp hơn đó."

Giang Sơ cẩn thận tránh khỏi ống kính của Đỗ Cẩm Hi, quay người nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, Đỗ Cẩm Hi giơ máy ảnh lên giả vờ chụp vài tấm, mái tóc hồng tím xõa về phía ống kính của Đỗ Cẩm Hi, quyến rũ Đỗ Cẩm Hi hướng máy ảnh về phía khuôn mặt của Giang Sơ.

Đường nét khuôn mặt thanh tú cũng trông rất nổi bật trong ống kính, dáng vẻ trông ba chiều hơn dưới sự chiếu của ánh mặt trời lặn, má cậu dường như có một lớp phấn hồng màu cam, giống như một con mèo tinh nghịch đột nhập vào ống kính.

Đầu ngón tay của Đỗ Cẩm Hi ấn vào nút chụp, chỉ cần nhấn thêm một lần nữa, con mèo dưới ánh mặt trời lặn có thể bị đóng băng trong ống kính.

Anh rất muốn chụp ảnh, nhưng chụp ảnh mà không xin phép người ta trước là không lịch sự.

Đỗ Cẩm Hi chỉ do dự một giây, sau đó quay máy ảnh đi, chụp thêm vài bức ảnh phong cảnh rồi thu lại máy ảnh.

"Cám ơn," Đỗ Cẩm Hi gật đầu với Giang Sơ, "Phong cảnh thật đẹp."

Giang Sơ nhẹ nhàng gật đầu, giơ tay gỡ tấm chắn ánh sáng ra ... Cắt bớt ánh nắng ngoài cửa sổ.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Vân Tường đúng giờ, Đỗ Cẩm Hi thu dọn đồ đạc xuống máy bay, xe buýt sân bay đã đợi sẵn bên dưới, Đỗ Cẩm Hi lấy điện thoại di động ra xem giờ, sau đó nhấc chân lên và bước lên xe buýt.

Chỗ ngồi trên xe đã đầy, Đỗ Cẩm Hi đành nắm cái vòng treo trên trần xe, lúc này bóng dáng Giang Sơ lại xuất hiện trước mặt anh.

Giang Sơ đeo túi xách chéo đứng trước mặt Đỗ Cẩm Hi, một tay vịn vào tay nắm trong xe, một tay buông thõng ở bên cạnh, rũ mắt xuống, không để ý nữa. Không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, có lẽ cậu chưa bao giờ ngồi trên xe đông đúc như vậy, cứ đứng một mình co ro trước cửa xe.

Không biết vì sao, Giang Sơ luôn khiến Đỗ Cẩm Hi nhớ đến mèo con của mình, một bé mèo luôn cuộn tròn ngoan ngoãn trong góc, chỉ cần dùng một đôi mắt ngây thơ ngấn nước ngước nhìn anh, anh sẽ lập tức bó tay chịu trói.

Ngồi trên xe buýt cũng không khó chịu hơn trên máy bay, trong xe có nhiều người như vậy, va vào nhau là điều khó tránh khỏi, Đỗ Cẩm Hi nhìn thấy Giang Sơ nhíu mày, trong lòng thầm thở dài, tiến lên hai bước, đi đến phía sau Giang Sơ, tách Giang Sơ ra khỏi đám người, chừa cho cậu một khoảng cách nhỏ.

Giang Sơ dường như cảm nhận được điều gì đó, pheromone ấm áp quấn quanh người, các tuyến sau gáy bắt đầu nóng lên, mùi Alpha trong vương vấn trong không khí, mang theo sự lạnh lùng kiêu ngạo.

Giang Sơ cử động cơ thể, đối mặt với Đỗ Cẩm Hi, cố gắng thu lại pheromone còn sót lại, nhưng dường như vô ích, mùi pheromone nhẹ nhàng lan tràn trong không khí, như thể nó sẽ hòa quyện với pheromone của alpha trong giây tiếp theo.

Hai má Giang Sơ hơi đỏ lên, cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống mất kiểm soát pheromone như vậy, nhanh chóng đưa tay lên che tuyến thể của mình: "Tôi... không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, tôi không cố ý.”

Đỗ Cẩm Hi cau mày, chống lại cơn ngứa từ răng nanh, buộc bản thân không để ý đến cái tuyến thể hồng hào kia, trầm giọng nói: “Trên máy bay tôi ngửi thấy mùi pheromone của cậu, miếng dán ức chế của cậu không có tác dụng sao?”

Mặc dù hiện tại biết rằng người khác không thể ngửi được pheromone của Giang Sơ, nhưng vì sự an toàn của Giang Sơ, Đỗ Cẩm Hi vẫn phóng thích pheromone bao bọc lấy hai người, cắt đứt liên lạc của Giang Sơ với những người xung quanh.

Nồng đôn pheromone đột nhiên tăng lên, trong không gian nhỏ tràn ngập mùi của Đỗ Cẩm Hi, điều này khiến cho hô hấp của Giang Sơ càng khó khăn hơn, hai má đỏ bừng, chóp tai cũng đỏ bừng ... Các tuyến trên cổ ngày càng nóng hơn, thậm chí gây ra một số phản ứng vật lý.

Giang Sơ sốt ruột nghiêng đầu thở dài: "Nhưng... có lẽ là vậy. Xin lỗi, làm ảnh hưởng đến cậu rồi."

Ngay lúc Giang Sơ cảm thấy mình sắp không chống đỡ được nữa, thì xe buýt cuối cùng cũng dừng lại, cửa mở ra, hành khách xuống xe như thủy triều, không khí xung quanh bắt đầu lưu chuyển, Giang Sơ hít một hơi thật sâu, vội vàng bước xuống xe buýt.

Sau khi lấy hành lý, Đỗ Cẩm Hi không thấy Giang Sơ nữa, lúc này người từ khách sạn tới đón anh, Đỗ Cẩm Hi đành phải dẹp suy nghĩ qua một bên.

Điểm dừng chân đầu tiên trong chuyến đi của Đỗ Cẩm Hi là leo núi. Thành phố Vân Tương có một ngọn núi rất nổi tiếng. Đỗ Cẩm Hi đã đăng ký vào nhóm leo núi đó. Các thành viên trong nhóm không phân biệt giới tính và tuổi tác, sẽ họp lại leo núi chung với nhau.

Một đàn anh Alpha đã hẹn với nhóm về thời gian leo núi ngày mai, Đỗ Cẩm Hi ghi lại những điều cần chú ý, sau đó chuẩn bị dụng cụ cho chuyến leo núi ngày mai.

Ngày hôm sau, Đỗ Cẩm Hi đến sớm, đang đợi mọi người dưới chân núi, những người trong nhóm leo núi dần dần đến, bao gồm một cặp đôi AO, một cặp đôi beta trung niên, một nữ sinh viên đại học beta sôi động và một omega trầm tính.

Có hai người đàn ông Alpha, một người là đàn anh Alpha hôm qua đang nói chuyện trong nhóm, người còn lại lười biếng dựa vào cột leo núi, nhai kẹo cao su trong miệng, ánh mắt khinh thường, nói một cách cáu kỉnh: "Mẹ kiếp, sao tên Giang Sơ đó vẫn chưa tới vậy? Bắt mọi người phải đợi lâu như vậy.”

Đỗ Cẩm Hi chào hỏi đàn anh Alpha, nghe thấy tiếng chửi thề phát ra từ miệng của tên Alpha kia, khẽ ngước mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn tên kia: "Bớt nói mấy câu thô tục lại đi, ở đây còn có con gái."

"Đúng vậy đó, Tiểu Thiệu." Trương Thành Quân nói cau mày nói, "Còn có mười lăm phút nữa mới đến giờ hẹn lên núi mà, bây giờ cũng chưa muộn." Trương Thành Quân tình cờ ở cùng một khách sạn với Kim Thiệu. Nếu như không phải có Trương Thành Quân gọi cậu ta dậy, có lẽ bây giờ đã không thấy bóng dáng cậu ta đâu.

Kim Thiệu tỏ ra thiếu kiên nhẫn, nhướng mi quay người nhìn về phía xa, rõ ràng là không hài lòng, Trương Thành Quân không quan tâm đến cậu ta nữa, chỉ bất lực lắc đầu với Đỗ Cẩm Hi.

Đỗ Cẩm Hi thu hồi ánh mắt, giơ tay nhìn đồng hồ, siết chặt cổ tay áo, chiếc áo khoác màu xanh nước biển khiến Đỗ Cẩm Hi trông có bờ vai rộng hơn, đôi chân cũng dài hơn, trên khóa kéo có vài dây đai màu cam bắt mắt, chuyển động nhẹ nhàng theo gió, kính râm được anh treo trước ngực, đội mũ leo núi, khiến nó che đi lông mày của anh, nhưng lại khiến các đường nét trên khuôn mặt lộ ra của anh trông sắc nét và mịn màng hơn.

Khi anh ngước mắt lên lần nữa, trước mặt anh xuất hiện một bóng người đen trắng, người đó đang bước lên bậc thang trong sương sớm, khuôn mặt được che bởi một chiếc mũ leo núi màu đen, khiến anh nhìn không rõ, nhưng cơ thể người đó gầy và cao, dáng người mặc áo khoác đen trắng trông rất bảnh bao, hai chân dài thẳng tắp bước về phía trước, đang nhanh chóng đi về đây.

Trong lòng Đỗ Cẩm Hi truyền đến cảm giác quen thuộc, rất quen thuộc, giây tiếp theo nghe được thanh âm này, anh lập tức đoán được người đó là ai.

"Xin lỗi, để mọi người đợi lâu vậy."

Giọng nói dịu dàng lạnh lùng theo làn gió thổi vào tai mọi người, đôi má được che bởi chiếc mũ lộ ra, khuôn mặt vừa xinh đẹp lại thanh tú khiến Đỗ Cẩm Hi lập tức nhận ra đây chính là omega mà anh gặp ở sân bay ngày hôm qua.

Xem ra hai người cũng có duyên.